Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Chít Chít
- Chương 6
Ngoài điện chỉ có Toàn công công, không thấy bóng dáng cung nhân nào khác.
Toàn công công nhìn chén th/uốc trong tay ta, cười niềm nở: "Uống hết rồi sao?"
Ta chăm chú nhìn ông, không biết lão có hay trong này chứa đ/ộc dược.
"Dạ bẩm hết rồi." Ta gật đầu.
Tiêu Cẩn Du đã ngủ li bì suốt ngày đêm, Toàn công công lại đưa thêm hai chén th/uốc nữa, đều bị ta đổ vào chậu hoa trong phòng.
Lần này mang th/uốc đến, lão còn dẫn theo một người.
Xưng là Cố Bạch Cố đại nhân.
Lúc này Tiêu Cẩn Du đã tỉnh, nửa người dựa vào giường, dáng vẻ hãy còn suy nhược.
"Cho hắn vào." Tiêu Cẩn Du thều thào sai bảo Toàn công công, rồi quay sang ta, "Ngươi lui xuống trước."
Ta vâng lệnh, vội vã rời khỏi chốn thị phi.
Khi ra đến cửa, chợt thấy Cố Bạch mặc triều phu đang tiến vào.
Không hiểu sao, ta cảm thấy gương mặt này tựa hồ quen quen.
Cố Bạch nhướng mày, hỏi Toàn công công: "Đây chính là Đức công công mà thiên hạ đồn đại?"
Toàn công công cười đáp: "Đúng thế, được Bệ hạ sủng ái lắm đấy."
Nghe câu này, chân ta bỗng nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã lăn cù.
Chẳng bao lâu, Toàn công công cũng ra khỏi điện, đứng hầu cùng ta ngoài hiên.
Im lặng hồi lâu, Toàn công công bỗng cười khẽ: "Tiểu Đức Tử, ngươi quả là có chút bản lĩnh."
Ta có bản lĩnh gì chứ?
Tài bịa chuyện trên trời dưới biển ư?
Chưa kịp làm gì, tin đồn giữa ta và Tiêu Cẩn Du đã lan khắp hoàng cung.
Nghĩ đến Cố Bạch lúc nãy, ta nghi ngờ sâu sắc rằng chuyện này đã đồn đến tận kinh thành.
Vậy thì đúng là ta rất có 'bản lĩnh' thật.
Ta cười trừ với Toàn công công, chẳng thiết đối đáp.
Để tránh không khí gượng gạo, ta hỏi: "Vị Cố đại nhân này là...?"
Toàn công công khẽ nghiêng người liếc vào điện, đáp: "Là bạn đọc sách thuở nhỏ của Bệ hạ, hiện giữ chức Đại Lý Tự Khanh."
Bạn thuở thiếu thời của Tiêu Cẩn Du, sao ta lại thấy quen quá thế?
Chưa kịp nghĩ thông, trong điện vang lên tiếng hét của Cố Bạch: "Cấp báo! Có sát thủ!"
Ta cùng Toàn công công hốt hoảng chạy vào, chỉ thấy trong điện ngoài Cố Bạch và Tiêu Cẩn Du nằm bất động trên giường, không còn ai khác.
"Truyền ngự y gấp!" Cố Bạch đỡ lấy Tiêu Cẩn Du, quát Toàn công công.
Chốc lát sau, tiếng gươm đ/ao chạm nhau vang lên.
Ta lại theo Toàn công công chạy ra ngoài.
Toàn công công cuống quýt hô hoán: "Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!"
Ta lao về phía có tiếng đấu võ, muốn xem kẻ nào dám làm việc ta chưa dám làm.
Vừa đến nơi, thấy mấy vệ sĩ vây quanh một người mặc y phục đen.
Hắc y quay lại liếc ta, một ki/ếm ch/ém rơi hết đ/ao trong tay các vệ sĩ.
Đôi mắt ấy, dù có hóa tro ta vẫn nhận ra.
Chính là Giáo chủ.
Trong nháy mắt, hắn đã hạ gục đám vệ sĩ, chân nhún nhẹ định phi lên mái ngói.
"Đừng đi!" Ta bất giác hét lên.
Mang ta theo với! Giáo chủ ơi!
Nếu còn ở đây, lần sau ngươi chỉ có thể gặp ta nơi nghĩa địa hoang!
Nhưng lời chưa kịp thốt, chân vấp phải bậc thềm, cả người ta đổ nhào xuống đất.
Ta lăn tròn xuống dốc, Giáo chủ thì phi thân lên không.
Đám vệ sĩ đuổi tới sau lưng nhìn cảnh tượng ấy, không biết nên đuổi theo sát thủ hay đỡ ta dậy.
Cuối cùng, ta ngất xỉu giữa vòng vây xem náo nhiệt.
Tỉnh dậy, thấy Tiểu Hổ Tử đang gục bên giường ngủ gà ngủ gật.
Cựa quậy đ/au nhức, ta vừa định trở mình đã đ/á/nh thức hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu Đức Tử, ngươi vì Bệ hạ mà không màng tính mạng..."
??
Trời đất minh chứng!
Tiêu Cẩn Du sao sánh được mạng sống của ta!
9.
Chuyện ta vì Tiêu Cẩn Du mà bị sát thủ đ/á/nh trọng thương nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung.
Đôi khi ta nghĩ, nuôi nhiều người trong cung chỉ để chuyên truyền tin vặt.
"Đức công công quả thực tình sâu với Bệ hạ..."
Ngoài cửa vẳng đến tiếng thị vệ nào đó.
Đang uống th/uốc, ta phun cả ra mặt Tiểu Hổ Tử.
Hắn chớp mắt: "Lần này thật không phải tôi bịa."
Lời đồn trong cung ngày càng quá quắt.
Đến mức đồn rằng ta tưởng Tiêu Cẩn Du khó qua khỏi, nên định cùng sát thủ quyết tử.
Nằm trên giường nghe Tiểu Hổ Tử thuật lại, ta tức gi/ận đ/ấm thình thịch xuống giường.
"Thực không phải thế." Ta chăm chú nhìn Tiểu Hổ Tử.
Hắn thở dài gật đầu: "Ừ."
Cái vẻ ấy, rõ ràng chẳng tin lời ta!
Vết thương của ta vốn không nặng như lời đồn, dưỡng hai ngày đã có thể đi lại.
Ta nhảy cẫng lên vui mừng.
Nhưng Tiêu Cẩn Du vẫn chưa tỉnh.
Đây chính là thời cơ tốt nhất!
Đang tính đường trốn chạy, Toàn công công đã tới.
Lão vẩy phất trần, cười hiền hậu: "Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, Tiểu Đức Tử đã khỏe rồi thì vào hầu cận đi."
Toàn công công nói với vẻ thấu hiểu, khiến ta quên mất từ chối.
Dĩ nhiên, ta cũng không có quyền từ chối.
Thế là ta thuận lợi vào cung hầu hạ Tiêu Cẩn Du.
Hắn nằm trên giường, dáng tiều tụy chẳng giống bạo chúa m/áu lạnh trong truyền thuyết.
Nghe đâu bao ngày qua, Thái hậu chưa một lần ghé thăm.
Nghĩ đến túi thơm của Thái hậu, lòng ta chùng xuống.
Khi xử lý chính vụ, phê tấu chương, hắn rất nghiêm túc. Ngoài lời đồn, ta chưa từng thấy hắn tùy tiện s/át h/ại ai.
Ta nhìn nét mặt thanh tú của Tiêu Cẩn Du, thở dài.
Nếu thật sự gi*t hắn, chẳng phải trái với sơ tâm trừ bạo an dân sao?
Nghĩ vậy, ta lại gần kéo chăn đắp cho hắn. Tay chưa kịp rút về đã bị hắn nắm ch/ặt.
Ta...
Nhìn đôi tay ta bị hắn khóa ch/ặt trên cổ...
"Ngươi muốn gi*t trẫm?" Tiêu Cẩn Du nhắm nghiền mắt, giọng khàn đục.
Chương 7
Chương 17
Chương 16
Chương 5
Chương 15
Chương 14
Chương 15
Chương 13.
Bình luận
Bình luận Facebook