“Cô Trình, chúng ta về nói chuyện qua WeChat đi. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại vali cho cô ấy.”
Công việc ở đồn cảnh sát cơ sở luôn bộn bề, nhìn quầng thâm dưới mắt vị cảnh sát, lại nghĩ Lý Thủy Quân có lẽ cũng đã biết sợ, tôi gật đầu đồng ý, cầm biên lai báo án quay về.
“Vali của mày tao không cần, lát nữa sẽ gửi trả lại cho mày.”
“Còn vali của tao, đồ đạc bên trong đã mất tích, mày phải đền theo giá. Sau khi nhận vali, tao sẽ kiểm tra lại những thứ bị thiếu, liệt kê danh sách cho mày. Yên tâm, tao sẽ tính cả khấu hao, không đếm thừa đâu.”
Lý Thủy Quân nhắn lại “Được”, tỏ ra rất hợp tác.
Tối hôm sau, tôi nhận được vali của mình.
Vỏ vali chi chít vết xước, in hằn dấu giày người đ/á, cả biển ghi thông tin cá nhân treo trên vali cũng bị gi/ật mất.
Mở ra xem, bên trong trống rỗng.
Lòng tôi bỗng dâng lên cơn nóng gi/ận, lập tức gọi điện cho Lý Thủy Quân:
“Tao nhận vali rỗng không, mày chẳng trả lại gì sao?”
“Nếu vậy, thiệt hại của tao hơn năm vạn tệ. Riêng cái máy tính bảng mới m/ua đã một vạn rưỡi rồi!”
Không ngờ, giọng Lý Thủy Quân lại trở nên l/ưu m/a/nh:
“Đúng là rỗng đấy.
“Con đàn bà xài đồ xịn làm gì.”
“Trả lại vali là may rồi, nếu không phải vì mày báo cảnh sát, đổi người khác, tao còn chẳng thèm trả!”
Tôi tức gi/ận chất vấn:
“Đồ tr/ộm! Mày không sợ tao báo cảnh sát nữa à?”
Tôi tưởng lần này đem cảnh sát ra dọa, hắn sẽ sợ.
Ai ngờ, hắn gửi cho tôi mấy tấm ảnh.
Đó là ảnh tôi chụp trong máy tính bảng, ảnh mặc đồ bơi khi đi du lịch biển.
Hóa ra hắn đã tr/ộm máy tính bảng của tôi.
“Không ngờ trông mặt mày xinh thế mà mặc đồ mát rượi thế này. Muốn đàn ông lắm hả?”
“Mày mà báo cảnh sát nữa, mấy tấm ảnh này sẽ không chỉ nằm trong điện thoại tao đâu. Đủ loại group khiêu d/âm, web đen sẽ có hết, lúc đó tao thêm mấy dòng miêu tả mày là gái b/án hoa.”
“Không biết bao nhiêu thằng đàn ông sẽ tranh nhau xin số điện thoại với WeChat của mày đấy! Biết đâu chồng và đồng nghiệp mày cũng thấy, thế là mày nổi tiếng nhé.”
04
“Mày dọa tao?”
Nghe giọng tôi đi/ên tiết, Lý Thủy Quân cười to hơn.
“Tao vạch trần rồi nhé? Hay là, con đĩ mày mong tao đăng ảnh khắp nơi? Không thì sao vali toàn quần l/ót nội y ren với áo ng/ực? Đúng là đồ d/âm đãng.
“Năm trăm tệ một cái, kèm ảnh mặc đồ bơi, gọi là quần l/ót có mùi của ả d/âm đụng được không? Đáng tiếc ng/ực mày nhỏ quá, áo ng/ực b/án chẳng được giá, hai trăm tệ một cái.”
“Mấy ông già bảy tám mươi dù v/ay tiền cũng m/ua đấy.”
Lý Thủy Quân gửi tiếp mấy tấm ảnh lão già dơ dáy chụp mặt chúi vào đồ lót của tôi, nở nụ cười dê dụn. Thậm chí có kẻ còn phô bộ phận sinh dục hướng vào đồ lót của tôi làm trò không thể tả.
M/áu tôi sôi sục, buồn nôn đến nghẹn họng, nghiến răng hỏi:
“Lý Thủy Quân, mày muốn gì?”
Lý Thủy Quân khịt mũi, đắc ý:
“Mày đúng là đồ hèn! Không ăn đò/n không chừa. Giờ biết sợ rồi à.”
“Thứ nhất, không được báo cảnh sát nữa, coi như đồ đạc mày dâng tao. Thứ hai, nếu không muốn tao b/án nội y cho mấy lão già hôi hám, mày chuyển tao năm ngàn tệ, coi như mày tự m/ua lại.”
Tôi hét vào mặt hắn:
“Mày đang đe dọa, tống tiền!”
Lý Thủy Quân kh/inh bỉ:
“Con đĩ, tao đếch quan tâm mày nói gì.”
“Dù gì mày cũng không tìm được tao, làm gì được tao? Hay mày định đến tận nhà tao?”
“Tao đã dò la rồi, vali tao trả rồi. Đồ bên trong, tao cứ khăng khăng nói làm mất, cảnh sát cũng chỉ hòa giải, không bắt tao.”
“Nộp tiền nhanh đi, coi như xong. Mã QR thanh toán tao gửi rồi, tự xử đi!”
Điện thoại tắt ngúm, WeChat cũng bị chặn.
Đồ trong vali không lấy lại được, tiền đền chẳng có.
Ảnh riêng tư bị hắn nắm giữ đe dọa, còn dùng nội y của tôi làm trò t/ởm lợm.
Lời lẽ toàn s/ỉ nh/ục và đe dọa!
Tôi run gi/ận dữ, đứng không vững.
Hít thở sâu cố trấn tĩnh, may mắn lần trước ở đồn cảnh sát thấy mặt hắn, tôi đã ghi âm tất cả.
Tôi lấy điện thoại xin nghỉ phép, hẹn luật sư bàn kế hoạch, thu thập chứng cứ.
Thế kỷ 21 rồi, còn dùng danh tiết để dọa?
Nhà Thanh sụp đổ bao lâu rồi, người ta bó chân, thằng này bó n/ão.
Đồ khốn nạn, mày tưởng nhục hình phụ nữ là được à!
Tôi và luật sư lên đường đến đồn cảnh sát nơi Lý Thủy Quân đăng ký hộ khẩu, đ/ập chứng cứ lên bàn:
“Xin chào, tôi muốn báo án.”
“Tôi bị tr/ộm cắp, s/ỉ nh/ục, vu khống, tống tiền.”
05
Vừa dứt lời, sắc mặt cảnh sát đổi khác.
Xem xét chứng cứ, họ lập tức cùng một cảnh sát khác đưa chúng tôi đến nhà Lý Thủy Quân.
Cổng sắt nông thôn mở toang, vừa vào sân đã thấy một đứa trẻ nghịch máy tính bảng, miệng ch/ửi bậy:
“Đồ ng/u, tao chơi dở thì mặc kệ.”
“Mẹ mày ch*t! Cha mày ch*t! Cả nhà mày ch*t hết!”
Nó ném máy tính bảng lo/ạn xạ, vỏ máy đầy vết xước, suýt vỡ màn hình.
Tôi nhận ra ngay máy tính của mình, đ/au lòng nhìn đồ bị phá, gi/ật lại quát:
“Đây là đồ ăn tr/ộm! Mày định làm gì?”
Chương 10
Chương 13
Chương 17
Chương 12
Chương 12
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook