“Ta sẽ tìm cách giúp nàng khỏe lại, khi nàng khỏe mạnh thì đứa bé chào đời mới được vuông tròn.”
Phu nhân họ Trương vui vẻ đồng ý.
Bà vừa nghĩ cho đứa cháu chưa chào đời, cũng thực lòng quan tâm đến tiểu thư: “Phận nữ nhi sinh ra vốn dĩ như thế, đừng cưỡng cầu nữa chỉ khổ thân.”
Nhưng những suy nghĩ ấy, ta không thể nào tiếp nhận.
Ta chưa từng cho rằng phận nữ nhi sinh ra đã phải an phận thủ thường. Khi mới bày gian hàng nhỏ, ta nghe nhiều nhất là những lời chê bai: “Một đàn bà mà dám mơ mở tửu lâu.”
“Tửu lâu do đàn bà mở thì làm nên trò trống gì, nhất định không đến.”
Nhưng ta nhớ như in lời tiểu thư từng nói, nương tựa đôi tay mình.
Không có gì là không làm được.
Chuyện này đâu phân nam nữ.
Thế là ta nghiên c/ứu thấu đáo món dê ba món.
Từ khâu chọn dê đến m/ua nguyên liệu, mỗi bước đều dốc hết tâm lực.
Sau khi mở tửu lâu, ta còn thuê cả trang trại chuyên nuôi dê.
Dùng cam thảo thượng hạng làm thức ăn, đảm bảo thịt dê tươi ngon không tì vết.
Ta tin rằng chỉ cần quyết tâm, ắt thành công.
10
Ta đưa tiểu thư đến trang viên ngoại ô của gia tộc Kiều.
“Tiểu thư còn nhớ nơi này chứ? Lần đầu chúng ta gặp nhau chính là đây.”
Tiểu thư gật đầu mỉm cười: “Làm sao quên được.
“Hồi đó ngươi như con khỉ đất nhỏ, khóc thút thít theo sau dì ngươi.”
Năm ấy ta lên năm.
Trong làng đói kém, nhiều nhà b/án con b/án cái.
Cha mẹ và anh trai ta bị cư/ớp sông gi*t hại khi ta còn chưa đầy tháng.
Ta lớn lên trong nhà chú thím.
Thím khóc hết trận này đến trận khác, cuối cùng quyết định b/án ta đi.
Nhà nghèo khó, thêm miệng ăn là thêm gánh nặng, thực không nuôi nổi.
Bà dắt ta đi rất xa, nói rằng đi xa thì ta sẽ quên đường về.
“Đừng trở về nữa, từ nay theo chủ nhà mà sống, coi như không còn nhà.
“Nếu muốn h/ận thím thì cứ h/ận, thím cũng bất đắc dĩ.”
Ta hiểu, b/án ta là lựa chọn tốt nhất.
Thím sinh được hai con, trai đầu lòng mười tuổi đã phụ giúp việc nhà.
Đứa gái chưa đầy nửa năm.
Chỉ có ta là có thể b/án được.
Thím dắt ta đến trước trang viên, mệt lả ôm ta khóc.
“Nếu là thằng cu, tuổi nhỏ b/án đi cũng đành.
“Nhưng nó là gái, cơm không đủ ăn, ai thèm nuôi đứa bé gái chứ.”
Đang khóc lóc, từ trong trang viên bước ra một tiểu cô nương bảnh bao.
Nàng mặc váy lụa màu sen non, xinh như búp bê sứ.
Bước đến trước mặt ta ngắm nghía.
Ta mặc áo vải thô, chân đất, mặt mày nhem nhuốc sau chặng đường dài.
“Đi theo ta nhé.” Nàng nói. Thím ta vội quỳ xuống lạy tạ: “Tiểu thư nhân từ, đa tạ tiểu thư.
“Đứa nhà tôi ngoan lắm, việc gì cũng làm được, chỉ xin nương nhờ bát cơm thừa.”
Thím b/án ta không vì tiền.
Chỉ mong ta có chỗ dung thân, no bụng qua ngày.
Ta phủi phủi bụi trên người, ngước nhìn tiểu thư: “Con làm được hết, chỉ xin cô cho ít bột mì, thứ x/ấu cũng được, để thím về nướng bánh cho anh em.
“Anh trai ngày ngày làm thuê, mơ ước được ăn miếng bánh, xin tiểu thư rộng lượng, việc dơ việc nặng con đều làm.”
Thím nghe vậy ôm mặt khóc nức nở.
Nước mắt rơi qua kẽ tay, thấm vào đất bụi tạo thành vũng nhỏ.
“Trương M/a, xúc một xe bột trắng, thêm năm lượng bạc, đưa thím này về.” Tiểu thư ra lệnh.
Thím lưu luyến nắm tay ta dặn dò: “Nhớ lấy, đây là ân nhân của con.”
Từ đó ta khắc sâu hình bóng tiểu thư.
Kiều Phù Dung, ân nhân một đời ta.
11
Ta cùng tiểu thư ngồi dưới gốc mận trang viên.
Mới theo tiểu thư, ta tưởng nơi này là phủ đệ của nàng.
“Tiểu thư, nhà cô lớn thật, đất đai bao la, cả đời chẳng lo đói.”
Tiểu thư cười: “Đây là trang trại, mấy hôm nay ta theo mẹ đến thu sổ sách. Mai chúng ta về phủ.”
“Ừm, ngươi tên gì?” Tiểu thư hỏi.
“Bé.” Ta đáp.
Tiểu thư ngẩn người: “Bé?”
Ta gật đầu.
Từ nhỏ chú thím vẫn gọi ta như thế.
“Đây không phải tên, ta đặt cho ngươi tên mới nhé.”
Tiểu thư lật giở quyển dược kinh trên tay.
“Gọi là Sở Hành, được không?
“Sở Hành vừa làm th/uốc, vừa làm hương liệu, sau này theo ta, ta dạy ngươi y thuật và cả nấu ăn.”
Ta gật đầu lia lịa: “Đẹp tên quá.”
Hôm sau, chúng tôi trở về phủ Kiều ở Vệ Thành.
Tiểu thư không đối xử với ta như tỳ nữ, mà như em gái.
Kiên nhẫn dạy ta đọc chữ, học sách, tính toán, quản gia.
Nàng học gì, đều cho ta đứng hầu bên cạnh.
Nhớ lại ngày xưa, tiểu thư cười: “Không trách ngươi nay mở được tửu lâu lớn.
“Năm xưa dạy tính toán, nấu nướng, ngươi học đâu nhớ đấy.
“Bảo học cầm kỳ thi họa thì lại ngủ gật.”
Ta cười hề hề: “Người ta có chí hướng riêng mà.
“Nhưng nếu năm ấy tiểu thư không c/ứu, giờ có khi ta vẫn làm nô tì.”
Tiểu thư nhìn xa xăm thở dài: “Đó là phúc phần của ngươi.”
Ta nhìn nàng: “Phúc phần của ta vốn là kiếp nô tỳ, chính tiểu thư dạy ta rằng mệnh người có thể đổi, mới có ngày hôm nay.
“Tiểu thư dạy đừng an mệnh, phải dựa vào chính mình.
“Đạo lý ấy, chẳng lẽ tiểu thư quên rồi?
“Một đứa bé gái chân đất không tên nơi đồng ruộng như ta còn thành chủ quán Phù Dung Cư, lẽ nào tiểu thư sợ bước ra?”
Tiểu thư trầm mặc hồi lâu.
Khi bóng chiều xế ngả, nàng nói: “Sở Hành, ta nhớ lại nhiều chuyện xưa lắm.
“Nhớ lúc đọc ‘Trang Tử’, ta tìm được nhiều vị th/uốc quý.
“Nhớ ngày ấy ta từng muốn học y, muốn c/ứu đời.”
12
Hồ thần y nói, nếu tiểu thư tìm lại được sơ tâm, bệ/nh ắt có hi vọng.
Thế là ta đưa tiểu thư đến Phù Dung Cư.
“Tiểu thư, tửu lâu này mang tên nàng đấy, đoán ra chưa?” Ta hỏi.
Tiểu thư chấm vào mũi ta: “Khó gì mà không đoán?”
Ta cười khúc khích: “Thế tiểu thư có biết mấy món trấn quán ở đây đều do nàng dạy không?”
Bình luận
Bình luận Facebook