Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Chương 01**
Tôi nấp trong bụi cỏ, chân trước bới đất, liếc mắt quan sát.
Theo tiếng kêu thảm thiết của cừu non, tôi phóng từ bụi cây lao ra, húc ngã Vua Sói, há mồm định cắn vào con mồi.
Miếng thịt ngon sắp tới miệng thì gáy tôi đột nhiên căng cứng.
Vua Sói gầm gừ cắn vào gáy tôi, quật mạnh xuống đất.
Hàm răng đẫm m/áu đ/è lên cổ họng, tiếng gầm rú đe dọa vang lên sát tai.
Như thể chỉ cần tôi dám động vào con mồi của hắn, hắn sẽ kết liễu tôi ngay lập tức.
Nhưng tôi biết, không phải thế đâu!
Như mọi khi, hai chân trước tôi vội ôm lấy đầu hắn, liếm nhẹ vào mõm.
Sau đó lăn ra phơi bụng, đuôi vẫy nhè nhẹ.
Hàm răng sắc nhọn trên người tôi dần buông lỏng.
Vừa định thở phào, chân trước của hắn đã đ/ập nhẹ vào bụng tôi.
Móng vuốt sắc khiến tim tôi thót lại, vội rên rỉ ôm chân hắn liếm lia lịa.
Không biết có phải ảo giác không, đôi mắt xanh lục kia dường như nhuốm chút thèm khát.
Thứ thèm khát muốn x/é x/á/c tôi ra từng mảnh.
Hắn quay đầu x/é miếng thịt ngon nhất từ ng/ực cừu, quăng cho tôi.
Rồi húc mông tôi một cái ra hiệu bảo đi nhanh.
Những con sói khác gầm gừ bất mãn.
Vua Sói t/át thẳng vào mõm con phản đối nhất.
Tôi ngậm miếng thịt, ba chân bốn cẳng chạy đi, đuôi vẫy tưng bừng.
"Biết tại sao hắn cho tôi phần ngon nhất không? Vì tôi là đứa em được nuông chiều nhất của hắn!"
**Chương 02**
Tôi là em trai Vua Sói.
Nhưng cũng chẳng phải em ruột của hắn.
Chính x/á/c thì, tôi là thằng sinh viên xui xẻo xuyên không vào đây.
Người khác xuyên thành đế vương, thành hiệp sĩ, tệ nhất cũng làm con rể nghịch thiên.
Đến lượt tôi, mẹ kiếp, làm người còn không xong.
Hóa thành sói con!
Lúc mới xuyên qua, nguyên chủ đã thoi thóp.
Khi ấy Vua Sói chưa lên ngôi, mẹ hắn bị con người gi*t hại, chỉ để lại đứa em sắp ch*t.
Hắn cuống quýt liếm khắp người tôi, trong cổ họng phát ra ti/ếng r/ên đ/au đớn.
Và tôi đã xuyên vào đúng lúc đó.
Để sống sót, đành giả vờ làm sói con thứ thiệt.
Nhưng với tư cách loài linh trưởng đi bằng hai chân suốt hai mươi năm, tôi còn chẳng đi nổi bằng bốn chân.
Vua Sói nhìn dáng đi vụng về của tôi, lặng lẽ nhe răng.
Sợ hắn cắn ch*t mình, tôi đành bắt chước chó con phơi bụng, vẫy đuôi tỏ vẻ phục tùng.
Hắn lại nhìn chằm chằm cái đuôi quay tít của tôi, mặt thoáng nét buồn cười.
May thay, hắn thu răng lại.
Thỉnh thoảng hôn hắn, ôm hắn, làm nũng phơi bụng.
Đó là bí kíp sinh tồn của thằng sinh viên xuyên thành sói.
Nhờ vậy, Vua Sói cưng chiều tôi hết mực, dẫn đi khắp thảo nguyên.
Nhưng khi đến tuổi học săn mồi, chuyện lại rắc rối.
Là công dân lớn lên dưới mái nhà xã hội chủ nghĩa, tôi không nỡ x/é thịt cừu non, săn thỏ hay hạ hươu con.
Vua Sói làm mẫu, ra hiệu bảo tôi làm theo.
Tôi bịt mắt hôn hắn: "Trời ơi anh, m/áu me gh/ê quá!"
Hắn nhăn mặt nhắm mắt, chân đạp vào mặt tôi, vẻ chán đời, nhét thịt vào miệng tôi.
Tôi nếm vị tanh, ọe ngay ra, vội thọc đầu vào bộ lông hắn vừa vẫy đuôi: "Anh ơi, tanh quá đi!"
Vua Sói trợn mắt nhìn, tôi vặn mông nhặt củi nhóm lửa nướng thịt, mắt lấp lánh đẩy tới trước mặt hắn.
Tôi: "Anh ăn đi!"
Vua Sói: "Ngược đời thiên hạ."
Rồi nhăn nhó nuốt sạch, giơ móng cái cho tôi.
Thời gian trôi...
Dần dà, tôi chấp nhận kiếp sói, gọi một con sói khác là anh, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Còn hắn cũng chấp nhận đứa em trai vô dụng chỉ biết bám váy.
Cứ thế, hai anh em chúng tôi nương tựa nhau, thống trị thảo nguyên.
Hắn dựa vào năng lực, trở thành Vua Sói thực thụ.
Tôi dựa vào hắn, thành kẻ ăn bám chính hiệu (bình an vô sự).
**Chương 03**
Nhưng vô dụng cũng có chút ít tác dụng.
Tôi đội vòng cỏ tự đan, ngồi xổm trong bụi rậm, chân gi/ật dây.
Gần đó, gà rừng con đang mổ thóc, từng bước tiến vào bẫy.
Ba... hai... một!
Xoảng! Chiếc nồi đồng úp xuống, tôi nhảy bổ từ bụi cây lao ra.
"Yê, bắt được rồi!"
Gà con vỗ cánh giãy giụa, tôi bị vả thẳng vào mũi, đ/au đến chảy nước mắt.
Con gà khốn kiếp, để anh tao xử mày!
Tôi ngậm cánh gà lôi xềnh xệch tới chỗ Vua Sói.
Chân đ/ập đất tức gi/ận: "Anh gi*t nó đi!"
Vua Sói vô thức đón lấy.
"Nhớ làm sạch lông và n/ội tạ/ng nhé!" Tôi nhe răng cười toe toét.
"Đúng là sói hư, ai bảo em không ăn n/ội tạ/ng?" Hắn càu nhàu, chợt nhận ra điều gì, "Sao lại đi bắt gà? Không đủ thịt cho em ăn à?"
Tôi xoa mũi, ậm ừ không đáp.
Vua Sói trầm giọng: "Đem tặng sói cái rồi hả? Giỏi lắm."
Tôi vừa định giải thích, "rắc" một tiếng, Vua Sói đã cắn g/ãy cổ gà, m/áu tươi văng tung tóe.
Tôi gi/ật b/ắn người.
Hắn... hắn nổi đi/ên rồi sao?
Công dụng thật của miếng thịt tôi không dám tiết lộ, đành ậm ừ: "Đ...đúng vậy."
Vua Sói gằn giọng, t/át nhẹ vào đầu tôi: "Tưởng anh khen em chắc?"
"Anh," tôi nhoẻn miệng nịnh nọt, đuôi vẫy rối rít: "Đừng gi/ận mà, em bắt được gà rồi, có thức ăn ngon rồi."
Vua Sói hừ lạnh, ném con gà đã tắt thở về phía tôi.
"Biết tặng thịt cho sói cái, sao không nhờ cô ta làm thịt gà giùm? Lần sau đừng tìm anh!"
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook