Cô ấy im lặng một lúc: "Không phải anh không giỏi, mà là anh hoàn toàn không biết nấu ăn đúng không? Mặn như thế này, lại còn bỏ ớt, sao ăn được?"
"Cô Trần."
Phó Xuyến đột ngột c/ắt ngang lời phàn nàn của cô.
"Cô nên tan làm rồi."
Trần Anna định nói thêm điều gì đó.
Phó Xuyến vẫy tay như đang xua đuổi.
Trần Anna chỉ tay về phía tôi, tức gi/ận bỏ đi.
"Đừng sợ." Phó Xuyến vẫn không nhìn tôi, anh lại cầm đũa gắp món khác: "Em nấu rất ngon, hợp khẩu vị anh."
Tôi phấn chấn: "Vậy em có thể tiếp tục nấu ăn cho anh không?"
Anh không nhìn tôi.
Lúc này tôi mới dám nhìn kỹ anh.
Anh g/ầy đi nhiều.
Gương mặt hốc hác khiến tổng thể trông sắc sảo hơn.
Trước kia tôi nuôi anh m/ập mạp khỏe mạnh cơ mà.
Cơ bắp cuồn cuộn là thế.
"Không cần." Anh từ chối đề nghị nấu ăn của tôi.
...
Hóa ra thật sự là dở ư?
"Nấu ăn mệt lắm." Anh lên tiếng: "Em chỉ cần làm tốt phận sự, chăm sóc Đậu Đậu chu đáo là được."
Tôi chợt nhớ ngày xưa, tôi từng nói sau khi kết hôn sẽ đảm nhận việc bếp núc cho anh.
Đi học lớp nấu ăn để nâng cao tay nghề.
Nhưng anh bảo không cần.
"Sau này có tiền, anh sẽ thuê người giúp việc nấu nướng."
"Khi rảnh anh sẽ nấu."
"Ôn Tri Hạ, anh cưới em không phải để em suốt ngày quanh quẩn trong bếp."
"Em còn cả tương lai phía trước, anh muốn em ra ngoài nhiều hơn, ngắm nhìn những cảnh đẹp chưa từng thấy."
14
Đậu Đậu đang kêu gào, có lẽ là đói.
Tôi đổ ít thức ăn cho nó.
Đậu Đậu vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.
Như thể chỉ cần lơ là một chút, tôi sẽ biến mất vậy.
Ăn xong, tôi lại chơi trò ném đĩa với Đậu Đậu trong vườn.
Đó là trò nó thích nhất ngày xưa.
Tôi giả vờ ném đĩa đi rồi giấu ra sau lưng, lặp lại ba lần rồi mới thật sự ném.
Ngày trước Đậu Đậu hay bị lừa.
Về sau tinh ranh hơn.
Nhưng để làm tôi vui, nó vẫn giả vờ mắc lừa.
Lần này cũng vậy.
Khi chiếc đĩa cuối cùng bay đi, Đậu Đậu phấn khích lao vút đi đón.
Tôi cũng vui lây.
Huýt sáo vui vẻ.
Đột nhiên.
Giọng Phó Xuyến vang lên gấp gáp, cổ tay tôi bị nắm ch/ặt: "Em... rốt cuộc là ai?"
15
Hai năm trước, khi tôi vừa qu/a đ/ời.
Phó Xuyến đã hứa với tôi.
Anh nói sẽ sống tốt.
Ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ điều độ, tiếp tục công việc và chăm sóc Đậu Đậu chu đáo.
Nhưng khi linh h/ồn tôi thoát khỏi thể x/á/c.
Tôi thấy Phó Xuyến ôm th* th/ể tôi khóc như đứa trẻ.
Suốt hai ngày trời.
Anh như con thú hoang mất bạn đời.
Điên lo/ạn tột cùng.
Anh không cho ai được đụng vào tôi.
Dù là phải hỏa táng.
Anh khóc không ngừng nghỉ.
Ngồi bệt dưới đất, nắm ch/ặt tay tôi, gọi tên tôi liên hồi.
Gọi tôi là vợ.
16
Ngày hỏa táng tôi.
Anh đi/ên cuồ/ng xông lên phía trước.
Như muốn nhảy vào lò th/iêu cùng tôi.
Mấy người bạn nam phải dùng hết sức mới ghì được anh lại.
"Anh Xuyến, tỉnh táo đi nào, chị ấy nhìn thấy sẽ buồn lắm."
"Xuyến à, hãy chấp nhận đi."
Phó Xuyến đột nhiên như mất hết sinh lực, thân thể rỗng tuếch.
Anh ôm di ảnh tôi quỵ xuống đất.
Cúi đầu.
Nức nở.
Còn tôi, chỉ có thể lơ lửng trên cao, sốt ruột xoay vòng.
Tôi cũng phát đi/ên.
Vùng vẫy đi/ên cuồ/ng muốn lao xuống.
Để được ôm anh lần nữa.
Nhưng ngay sau đó, một lực hút khủng khiếp kéo tôi đi.
Tỉnh dậy thì đã ở Vo/ng Xuyên.
Hai năm trời tôi không thể siêu thoát.
Không quên được kiếp trước.
Đến khi Diêm Vương cũng phát chán.
Tôi mới có cơ hội hồi sinh.
Dù là mượn thân x/á/c người khác.
Nhưng tôi đã mãn nguyện.
Được nhìn thấy anh lần nữa.
Thấy anh vẫn sống tốt.
Thế là đủ rồi.
17
"Phó tổng sao thế, tôi là Hà Bình mà."
Tôi quay lại, gượng cười.
Tôi là Hà Bình.
Cô gái tầm thường không có nhan sắc, Hà Bình.
Là người không thể có tương lai hay ràng buộc gì với anh nữa.
Tôi cũng không biết, biết đâu lúc nào lại phải rời bỏ nhân gian.
Nên không thể để anh nhận ra.
Không thể khiến anh chịu đựng nỗi đ/au mất tôi lần nữa.
Trong đôi mắt đen thẫm của anh, tôi thấy cả gương mặt mình.
Tầm thường.
X/ấu xí.
Da ngăm đen, mặt còn lấm tấm tàn nhang.
Anh chăm chăm nhìn tôi, sâu trong đồng tử dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
"Phó tổng?"
Anh bừng tỉnh.
Ánh mắt thoáng thất vọng.
"Không sao." Anh buông tay: "Em làm anh nhớ đến một người..."
18
Tôi không nhịn được hỏi: "Ai vậy?"
Anh nhìn Đậu Đậu ngậm đĩa chạy về, giọng trầm xuống: "Vợ tôi."
Lòng tôi thắt lại: "Vợ anh... nghe nói đã mất rồi."
Anh gật đầu.
Ngồi xuống ghế dài trên bãi cỏ:
"Đã hai năm rồi."
Anh thì thào: "Cô ấy cũng giống em, nấu ch/áy khét lại còn bỏ tỏi."
Tôi toát mồ hôi hột.
Hóa ra anh nhận ra.
"Cô ấy cũng không giỏi nấu nướng, khoai tây bào toàn để thô."
"Các em có cả mùi vị món ăn cũng giống nhau."
Tôi bỗng thấy có lỗi.
"Lúc nãy nhìn em ném đĩa."
"Anh suýt nhầm em là cô ấy."
Anh duỗi dài chân, khuỷu tay đặt lên đầu gối, Đậu Đậu mang đĩa về định đưa tôi.
Tôi ra hiệu cho nó.
Nó hiểu ý.
Cúi đầu đưa đĩa cho Phó Xuyến.
Phó Xuyến bật cười: "Nhưng làm sao em có thể là cô ấy được."
"Ngày xưa bên nhau, Đậu Đậu luôn chạy thẳng về phía cô ấy."
"Người ch*t không thể sống lại."
"Chắc anh đi/ên thật rồi, sao lại nhầm em là cô ấy."
19
Tôi không biết nói gì, càng không biết an ủi anh thế nào.
"Người ta phải hướng về phía trước, Phó tổng, vợ anh chắc chắn mong anh sống tốt, em thấy cô Anna kia cũng không tệ..."
Phó Xuyến đột nhiên lạnh mặt, đứng dậy bỏ đi:
"Ngày mai anh lên Cửu Lĩnh Sơn một thời gian, trông nom Đậu Đậu giúp anh."
Bình luận
Bình luận Facebook