Chẳng bao lâu sau, bác sĩ tuyên bố cái ch*t của Lâm Viễn Hành. Những tiếng xót thương xung quanh tôi càng thêm n/ão nề: "Khổ thân quá, chồng con đều mất hết, ngày sau sống sao cho đây!"
Sống sao ư? Đương nhiên là tiêu tiền như nước, bạn trai thay như xoay vòng, hôm nay Tam Á ngày mai Maldives thế này đây.
Bác sĩ mặt xanh như tàu lá, ánh mắt đẫm lệ nhìn tôi: "Rất thương cảm cho cô, nhưng phu nhân Lâm, chúng tôi đã cố hết sức. Ông Lâm..."
"Hu hu hu..." Tôi che mặt khóc nức nở: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."
Không khí tang thương bao trùm khiến mãi lâu sau bác sĩ mới dám hỏi: "Th* th/ể ông Lâm sẽ được hỏa táng, cô cùng tôi ký giấy nhé? À, cả giấy của Lâm Chính Chính nữa. Khi sinh thời, ông Lâm có việc gấp nên chưa kịp ký."
Việc gấp? Chắc là đi tìm Khúc D/ao chứ gì. Tôi gật đầu, nước mắt ròng ròng theo bác sĩ xuống nhà x/á/c.
Phía khác, linh h/ồn Lâm Viễn Hành cũng hiện ra. Lâm Chính Chính lập tức xông tới: "Bố x/ấu! Bố định lấy thận của con! Con ch*t rồi còn không chịu ký! Bố là ông bố tồi! Con không nhận bố nữa! Con gh/ét bố!"
Lâm Viễn Hành sững sờ, từng lời tố cáo của con trai khiến hắn nhận ra mình đã ch*t, cùng đứa con thành hai linh h/ồn lang thang bị trói bên tôi.
Hắn chất vấn dồn dập: "Sao ta ch*t? Thẩm Châu, đây là làm sao? Bác sĩ! Tại sao ch*t lại là tôi? Cuộc phẫu thuật đâu? Thẩm Châu sao mày không phẫu thuật? Khúc D/ao..."
Hắn lảm nhảm hồi lâu, dừng lại khi nhớ tới Khúc D/ao, nước mắt lưng tròng: "Khúc D/ao, anh không giúp được em nữa rồi. Nhưng khi em ch*t, chúng ta sẽ đoàn tụ!"
Tôi ký xong hai tờ hỏa táng, tống khứ họ đi nhanh nhất có thể. Lâm Chính Chính chai lì nhìn tôi, cô dì D/ao Dao yêu quý nhất của nó chẳng thèm xuất hiện.
07
Đầu dây bên kia, Khúc D/ao sốt ruột kéo thân hình "ốm yếu" tới bệ/nh viện. Thấy bóng nàng, hai cha con sáng rực mắt.
Lâm Chính Chính: "Cháu biết mà! Dì D/ao sẽ tới tiễn cháu! Tiếc là đã bị mụ đ/ộc á/c th/iêu rụi rồi!"
Lâm Viễn Hành: "D/ao Dao tội nghiệp, không có anh, những ngày sau em sống sao..."
Khúc D/ao giả ho nhẹ rồi vội hỏi: "Anh Lâm đâu? Sao em gọi không được?"
Lâm Viễn Hành cuống quýt: "Ốm nặng thế còn lo cho anh, đồ ngốc!"
Tôi lắc điện thoại của hắn: "Vì máy anh ấy đang ở đây."
Khúc D/ao biến sắc: "Chị cầm máy anh ấy làm gì? Anh ấy đâu?"
Tôi chép miệng chỉ hướng nhà x/á/c: "Đột quỵ ch*t rồi, hỏa táng xong cả rồi."
Khúc D/ao đờ đẫn: "Không thể! Chị Thẩm đừng đùa cợt như thế!"
Tôi chân thành: "Không tin thì hỏi bác sĩ."
Bác sĩ được tôi chọn ngẫu nhiên x/á/c nhận: "Đúng vậy, xin chia buồn."
"Áaaaaaaaa!" Khúc D/ao gào thét thảm thiết. Nàng trừng mắt: "Sao chị không cho em gặp anh ấy lần cuối?! Sợ em lấy tài sản của mình chăng?"
Tôi bất ngờ trước sự nhảy cóc từ tình cảm sang tiền bạc của ả. Tôi mỉm cười: "Tài sản nào của em? Tôi là vợ hợp pháp, chỉ có của tôi và anh ấy, làm gì có phần em?"
Khúc D/ao nghiến răng: "Độc phụ! Chính chị gi*t anh Lâm!"
Tôi giả bộ sợ hãi: "Đừng vu khống, anh ấy ch*t tại bệ/nh viện. Tôi sẽ kiện em nếu nói bậy."
Khúc D/ao hậm hực bỏ chạy. Hai cha con Lâm Viễn Hành gi/ận dữ chỉ tay m/ắng tôi đ/ộc á/c, không bằng một góc Khúc D/ao hiền lành.
Tôi phẩy tay như xua ruồi, thu dọn về biệt thự. Cánh cổng mở toang, tiếng Khúc D/ao the thé vang lên:
"Ch*t hết! Chúng nó ch*t hết rồi! Định lừa quả thận b/án tiền hưởng thụ, ai ngờ cả hai đều yểu mệnh! Tốn công diễn bao lâu, đúng là xui xẻo!"
"May mà thằng họ Lâm cho chìa khóa. Mau chuyển đồ đi! Thứ gì giá trị đem hết!"
Nghe âm thanh ấy, tôi thầm cười khoái trá. Lâm Viễn Hành, Lâm Chính Chính, không gì đ/au bằng nghe sự thật phũ phàng chứ?
"Không thể nào! Giả hết!" Lâm Viễn Hành chới với. Lâm Chính Chính thẫn thờ: "Dì D/ao không như thế... Sao lại ch/ửi cháu yểu mệnh? Cháu hiến thận vì dì mà..."
Tôi vui vẻ bấm số cảnh sát: "Alo, có kẻ đột nhập cư/ớp tài sản..."
"Khoan đã!"
Hai cha con hét lên vô vọng. Tôi bước vào, Khúc D/ao hốt hoảng nhưng nhanh chóng lên giọng: "Cô là vợ hợp pháp thì sao? Anh Lâm nói tất cả tài sản đều thuộc về tôi!"
Ả huênh hoang sai người tiếp tục chuyển đồ. Tôi thản nhiên: "Lâm Viễn Hành vừa ch*t đã vội chia gia sản. Tình cảm của em toàn là giả tạo sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook