01
Con trai năm tuổi của tôi đột nhiên suy thận sắp ch*t. Chồng tôi c/ầu x/in tôi hiến thận cho con.
Nhưng sau khi xét nghiệm phù hợp, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai cha con: "Bố ơi, khi thận của mẹ chuyển sang người dì D/ao Dao rồi, chúng ta đừng c/ứu mẹ nữa nhé? Như vậy dì D/ao Dao sẽ là mẹ của con."
Chồng tôi hôn lên má con trai: "Con ngoan lắm, luôn biết bố muốn gì."
Khoảnh khắc ấy, tôi biết công lược đã thất bại.
"Hệ thống, công lược thất bại, tôi chấp nhận hình ph/ạt. Hãy xóa sổ tất cả bọn họ đi."
02
Hệ thống hiện lên thong thả.
【Đã sớm cảnh báo cô, nam phụ cuồ/ng nhiệt không dễ công lược như vậy đâu. Chỉ cần nữ chính có chút động tĩnh, dù là vợ mình cũng chỉ là đ/á kê chân, là vật hy sinh.】
Khoảnh khắc sụp đổ ấy dường như đã đ/á/nh gục tôi, giờ đây trong lòng chỉ còn lại sự tê dại.
Chồng và con cùng nhau vì người phụ nữ khác muốn đẩy tôi vào chỗ ch*t.
"Ừ." Lúc này tôi cảm kích hệ thống, "May mà người đã giúp tôi sửa hình ph/ạt. Nếu không giờ đây kẻ bị xóa sổ chính là tôi."
【Khách sáo.】Hệ thống bình thản đáp, 【Họ sẽ ch*t vì t/ai n/ạn trong vòng một tuần. Cô sẽ thừa kế hợp pháp tài sản của Lâm Viễn Hành.】
"Tôi hiểu rồi."
Ngoài cửa, hai bóng người lớn bé đang sốt ruột chờ đợi.
Vừa mở cửa, tờ kết quả xét nghiệm trong tay đã bị Lâm Chính Chính gi/ật phăng.
"Bố xem này! Có phải phù hợp không ạ!" Nó sốt sắng đưa tờ giấy cho Lâm Viễn Hành, chẳng thèm liếc nhìn người mẹ đang đứng đây.
Lâm Viễn Hành lướt nhanh, ánh mắt hân hoan không giấu nổi.
"Thành công rồi! Có c/ứu được rồi!" Hai cha con ôm chầm lấy nhau.
Đặc biệt là Lâm Viễn Hành, vui mừng đến rơi nước mắt.
Nếu không nghe được âm mưu của họ, có lẽ tôi đã nghĩ những giọt nước mắt ấy là vì đứa con sắp được c/ứu sống.
Ba năm công lược, sáu năm kết hôn.
Tôi chưa từng biết Khúc D/ao luôn tồn tại trong tim Lâm Viễn Hành.
Ở vị trí sâu thẳm nhất, trọng yếu nhất.
Không ai thay thế được.
03
Khoảng nửa tháng trước, Lâm Chính Chính bắt đầu ngất xỉu vô cớ. Cô giáo mẫu giáo nói gần đây cháu có biểu hiện phù nề, cả ngày không đi vệ sinh, rất bất thường. Khuyên nên đi khám.
Tôi cuống quýt đưa con đi hết viện lớn đến phòng khám nhỏ, đều không tìm ra nguyên nhân.
Đành cho con nghỉ học, ở nhà do tôi chăm sóc 24/24.
Vài ngày sau, phát hiện đúng như lời cô giáo: toàn thân phù nề khó hiểu, hầu như không tiểu tiện, hai ngày lại ngất một lần.
Tôi thức trắng đêm chăm sóc, nhưng tình trạng con không cải thiện.
Vừa khóc vừa gọi cho chồng đang đi công tác.
Lâm Viễn Hành về ngay, việc đầu tiên là trách móc sao tôi để con thành ra nông nỗi này.
Tôi ngập tràn tự trách, hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc tội lỗi.
Lâm Viễn Hành đưa con đi viện, nhanh chóng tìm ra bệ/nh: Suy thận cấp.
Tin này như sét đ/á/nh ngang tai. Tôi ngất lịm tại bệ/nh viện.
Tỉnh dậy đã thấy Lâm Viễn Hành quỳ bên giường, hôn lên tay tôi nức nở: "Hoàn Hoàn, anh xin em hãy c/ứu con trai chúng ta. Chính Chính cần ghép thận, em là mẹ nó. Thận của em là phù hợp nhất..."
Tôi gần như không nghe rõ lời anh ta.
Khoảnh khắc ấy, tôi không nghĩ về việc mất thận, mà lo lắng Chính Chính còn quá nhỏ, liệu có chịu nổi cuộc đại phẫu.
"Bác sĩ nói đã rất nguy kịch, cần mổ sớm nếu không..."
Tôi lập tức đồng ý.
Tôi là một người mẹ, phải c/ứu con mình.
Nhưng ngay sau đó, khi đi lấy kết quả xét nghiệm, tôi đã nghe được âm mưu của hai cha con.
04
"Ca mổ định vào nửa tháng sau." Lâm Viễn Hành cất giấy tờ cẩn thận, "Em cần dưỡng sức trước, về nhà đi. Anh sẽ chăm sóc em. Chính Chính ở lại viện, mấy ngày này để y tá trông."
Tôi liếc nhìn đứa con đang giả vờ ốm trên giường.
Nhỏ tuổi vậy mà đã gian xảo đến thế.
Nhưng nó vẫn còn non nớt, mong tôi rời đi gấp hiện rõ trên mặt.
Tôi mỉm cười: "Em vẫn ở viện vậy. Chính Chính cần người bên cạnh mà?"
Lâm Viễn Hành do dự, gật đầu đồng ý.
Tôi có phòng bệ/nh riêng.
Vừa rời đi, hệ thống đã chiếu lại cảnh tượng trong phòng ấy.
Lâm Chính Chính sốt sắng ngồi bật dậy, nắm tay bố: "Sao lâu thế ạ? Nửa tháng nữa con vẫn phải giả ốm sao?"
"Chính Chính cố thêm chút. Chỉ cần họ vào phòng mổ, con sẽ không phải nhịn khát, cũng không phải ngậm muối mỗi ngày nữa."
Lâm Viễn Hành giơ tay thề: "Bố sẽ dẫn con đi ăn ngon, muốn gì cũng được."
"Tuyệt quá! Con nhất định giả vờ giỏi!"
Nghe xong, cả tôi và hệ thống đều sửng sốt.
【Để lừa cô hiến thận, dám bắt đứa trẻ nhỏ giả bệ/nh.】Hệ thống lắc đầu điện tử,【Vậy tình trạng vô niệu là do không uống nước? Phù nề toàn thân vì ăn muối?】
Hệ thống nghẹn lời:【Lâm Viễn Hành đúng là đủ tà/n nh/ẫn.】
Tôi lạnh lùng: "Bản thân Lâm Chính Chính cũng tự nguyện mà."
Những ngày tiếp theo, Lâm Chính Chính kiên trì chỉ thấm môi, tuyệt đối không uống nước.
Cũng lén lút nuốt muối khi không người.
Hình ảnh hệ thống chiếu cho thấy khuôn mặt non nớt của nó mỗi lần bị mặn nhăn nhó, nhưng không hề oán h/ận.
Trái tim tôi càng thêm băng giá.
Tôi dành trọn yêu thương và tâm huyết cho nó, cuối cùng nó lại ra sức dùng mạng tôi đổi mạng người khác.
05
Hồi ức quay về thuở trước, Khúc D/ao với tư cách nữ chính, định kỳ cùng nam chính diễn cảnh đuổi bắt.
Mỗi lần cãi nhau với nam chính, cô ta lại nhờ Lâm Viễn Hành giúp chạy trốn.
Lần nào hắn cũng hết lòng giúp đỡ.
Tôi vì muốn công lược hắn, đã làm chó săn suốt ba năm.
Sau này bà nội hắn đ/au yếu, tôi tận tay chăm sóc đến khi cụ ra đi thanh thản.
Bình luận
Bình luận Facebook