Ta đành phải làm chuyện này, thật sự chẳng rảnh rang để tìm hiểu Sở Túc còn sở thích gì khác. Cứ ở bên lâu ngày sinh tình, từ từ dò la tin tức cần thiết. Chỉ còn cách bám lấy điểm háo sắc của hắn, ra tay dồn dập.
Nghĩ đến đây, ta lại kéo nhẹ yếm lụa, cố phô ra đường cong tuyệt sắc. ... Dù chẳng mấy rõ nét. Đây còn là nhờ Tiểu Đinh hết sức ép vào giúp.
Tiểu Đinh vừa giúp vừa cảm động rơi lệ:
- Cô nương vì gia gia ta mà chịu khổ đến mức này, đủ thấy cô yêu chủ tử ta thảm thiết biết bao!
Ta hỏi:
- Mức nào?
Nàng đáp:
- Mức không có mà cố vẽ ra có ạ.
4
Sở Túc bước đến trước giường, ta ngửi thấy mùi rư/ợu nồng nặc. Cúi đầu chuẩn bị tâm thế, ta ngước mắt đẫm tình nhìn lên. Phát hiện hắn cũng đang cúi nhìn ta, ánh mắt quyến luyến khó tả.
"..." Cả ngày luyện cái ngước mắt tình tứ này, uổng công vô ích. Suýt chút nữa bị hắn phản sát.
Ta là nữ nhi sao có thể thua? Thế là đưa ngón trỏ móc vào đai lưng hắn:
- Vương gia~
Khẽ gi/ật nhẹ. Tiểu Đinh nói đàn ông nào cũng không cưỡng nổi chiêu này, ắt mềm nhũn xươ/ng cốt ngã vào lòng.
Quả nhiên, Sở Túc đổ vào lòng ta. Nhưng cái "đổ" này khác với ta tưởng tượng. Ta muốn hắn si mê, nào ngờ hắn lại say xỉn ngất. Hắn dựa vào ng/ực ta, má ửng hồng, mắt mơ màng. Một tay nắm ch/ặt bàn tay ta:
- Tay nàng sao lạnh quá?
Ta gượng cười, nhân lúc tình cảm đang lên, dịu giọng:
- Vương gia, thiếp có yêu cầu nhỏ, ngài hứa với thiếp nhé?
Hắn đáp:
- Cứ nói.
- Khi thiếp từ Lâu Lan đến, mang theo bảo vật quốc gia 'Tinh Dạ' làm của hồi môn. Vương gia còn nhớ chứ? Trả lại cho thiếp được không?
Hắn mỉm cười:
- Nàng muốn gì ta cũng cho.
Trong lòng ta vui khấp khởi. Hắn nói tiếp:
- Miễn là nàng đừng bỏ ta nữa, Tiểu Thanh.
Nói rồi chìm vào giấc ngủ.
"..." Tiểu Thanh lại là bóng hồng nào trong lòng hắn? Đến mức say mèm vẫn không quên. Cho hắn Bạch Tố Trinh có được không? Rắn lớn cuốn ch*t người!
Ta vỗ mặt hắn:
- Vương gia, tỉnh dậy đi! Sở Túc!
Đúng lúc quan trọng lại ngủ, phụ công ta luyện vũ thoát y bao ngày. Ít nhất nói ta biết 'Tinh Dạ' ở đâu chứ?
Sở Túc bất động, ngủ say như ch*t. Ta tức gi/ận đẩy hắn lên chăn, đứng nhìn từ trên cao. Trợn mắt hồi lâu mà không làm gì được, đành tự mình đi tìm.
'Tinh Dạ' tuy là quốc bảo Lâu Lan, nhưng Sở Túc thân là vương gia nước lớn, đâu mang theo người. Hay để ở kho báu nào đó? Ba ngày qua ta đã dò hỏi quản gia và Tiểu Đinh. Họ nói đồ quý đều để trong thư phòng, chỉ Sở Túc tự vào được.
Ta từng thử xông vào, nhưng bị tấm 'Thạch Cảm Đương' trấn ở cửa đẩy lui, suýt bỏng cả người. Nhìn Sở Túc, ta nảy ý phụ thân hắn. Nhưng chỉ dám nghĩ thôi, hiện tại ta chưa thành Vô Thường, pháp lực dương gian hạn chế, không phụ được thể sống.
Thôi đành, ngày mai tính tiếp. Ta đẩy Sở Túc vào phía trong giường. Ba ngày trước ngủ một mình, giờ thêm người lạ nằm cạnh thật không quen.
- Hay ngài xuống đất ngủ? - Ta nhìn hắn - Không trả lời coi như đồng ý nhé!
Như mọi khi, ta ngủ ngon lành. Sáng hôm sau trời chưa sáng, ta bị bàn tay ai bóp má đ/á/nh thức.
Sở Túc mặt đối mặt với ta, sắc mặt khó coi:
- Nữ nhân, vì sao bản vương nằm dưới đất?
Ta ngây thơ chớp mắt:
- Thiếp không biết nữa. Đêm qua vương gia say, thiếp rõ ràng đỡ ngài lên giường. Còn ủ ấm chăn đệm cho ngài, sao ngài lại phụ lòng thiếp?
Giả vờ khóc lóc, hắn nhìn sâu vào ta cười:
- Thật sao? Bản vương sẽ bù đắp cho ái phi.
Hắn đ/è ta xuống, ta phản xạ chống tay lên vai. Hắn nhìn bàn tay ta:
- Chẳng phải đúng ý ái phi sao?
Ta gượng cười, đột nhiên cổ họng lạnh toát. Sở Túc áp d/ao vào cổ ta, ngồi dậy vén tóc, nhàn nhạt nói:
- Nàng không phải Lan Châu. Nói, nàng là ai?
- Vương gia nói gì lạ vậy? Thiếp không hiểu.
- Còn giả vờ? - Lưỡi d/ao ấn sâu thêm.
Ta không sợ ch*t, chỉ sợ ch*t không được - đầu lìa khỏi cổ mà vẫn sống. Sợ Sở Túc tưởng ta là yêu quái, mời đạo sĩ trừng trị. Thôi đành thú thật.
- Thiếp đúng không phải Lan Châu. Nhưng sao vương gia biết?
- Bởi Lan Châu do chính ta thả đi.
Trời đất ơi!
5
Chiều hôm ấy, ta tới bãi tha m/a. Lan Châu nói:
- Nhờ cô nhắc, ta mới nhớ ra.
Lan Châu ở Lâu Lan có bạn thanh mai trúc mã, theo nàng tới Thượng Kinh. Vốn không muốn hòa thân, lại bị người ấy thuyết phục. Khi Sở Túc tới dịch quán, nàng liền giãi bày. Sở Túc đồng ý để nàng đi.
Lan Châu không tiền, đem 'Tinh Dạ' thế cho Sở Túc để lấy lộ phí, hẹn ngày về lấy lại. Ba ngày Sở Túc không về không phải ăn chơi, mà quỳ tông miếu tạ tội vì hủy hôn chống chỉ. Nào ngờ ta đã thế thân gả vào.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Lan Châu và người yêu gặp cư/ớp. Hắn bỏ nàng chạy thục mạng. Lan Châu tuyệt vọng nhảy sông t/ự v*n.
Nghe xong, ta hỏi:
- Vậy ra Sở Túc là người tốt?
Lan Châu:
- Việc khác ta không rõ, nhưng việc này ổng đúng là tử tế.
- Cô làm sao xóa nghi ngờ cho hắn?
- Ta nói là thị nữ của cô, từ nhỏ đã giống chủ. Cô sợ Đại Tề trút gi/ận lên Lâu Lan nên bảo ta đại thế thân.
- Hắn tin không?
- Nửa tin nửa ngờ. Nhưng không sao, dù hắn có vắt óc cũng không đoán được lai lịch ta.
Nhìn nụ cười đắng chát của Lan Châu, ta nói:
- Ta sẽ b/áo th/ù cho cô. Bọn cư/ớp và tên thanh mai trúc mã kia sẽ trả giá xứng đáng.
Bình luận
Bình luận Facebook