Tôi không nói, vì sợ họ tranh giành đứa bé với tôi.
26
Đúng ngày dự sinh, tôi một mình đến bệ/nh viện.
Bác sĩ yêu cầu có người nhà đi cùng, bất đắc dĩ tôi đành gọi bố mẹ ruột.
Họ kinh ngạc khi thấy tôi mang th/ai sắp sinh, thậm chí hỏi đứa bé là của ai.
Tôi chua xót lặng người, họ vẫn luôn cho rằng tôi không xứng với Cố Minh Xuyên.
Cũng nghĩ Cố Minh Xuyên không thể nào có con với tôi.
Tôi chẳng buồn giải thích, chỉ nói mình ngoại tình.
Thế là suốt thời gian chuyển dạ, họ không ngừng cằn nhằn bên tai, khuyên tôi quay đầu là bờ, thú nhận với Cố Minh Xuyên rồi ly hôn để anh tự do.
Bực quá, tôi chuyển từ phòng VIP sang phòng thường bốn giường.
Có người ngoài, họ đành im miệng.
Ngày thứ ba nhập viện, tôi được đẩy vào phòng sinh.
Cô nhóc có lẻ được tôi bồi bổ quá tốt, tôi vất vả lắm mới sinh được.
Mơ màng được đẩy ra khỏi phòng sinh, ngoài bố mẹ, hình như tôi còn nghe thấy giọng nói quen thuộc khác.
Nhưng mệt đến nỗi không mở nổi mắt, thiếp đi lúc nào không hay.
Tỉnh dậy, phát hiện mình đã về phòng VIP.
27
Tôi liếc người đàn ông ngồi góc phòng.
- Ai cho anh chuyển tôi về đây? Đưa tôi trở lại phòng thường đi!
Cố Minh Xuyên theo đuổi Bạch Nhược Vân mấy tháng trời, người g/ầy đi, da sạm lại.
Có lẽ đã đưa được tiểu thư về, anh không còn nóng nảy, trở lại là vị tổng giám đốc điềm tĩnh ngày nào.
Ánh mắt anh thoáng chút xót thương, chút nghi hoặc.
- Số tiền tôi cho, đủ để em ở phòng VIP mấy trăm lần.
Có lẻ vừa sinh xong, lòng tôi bớt gai góc nhưng lại thêm tủi thân.
Tôi quay lưng, sợ anh thấy đôi mắt đỏ hoe.
- Chưa bao giờ là vấn đề tiền bạc.
- Chỉ là em thấy các anh quá vui vẻ, quá dễ dàng. Vứt bỏ em như chiếc áo cũ.
- Các anh khiến những ngày tháng vật vã, sụp đổ của em trở nên vô nghĩa.
- Để không phụ lòng mình, em phải khiến anh chảy m/áu.
10% cổ phần Kim Diệu, đến Bạch Nhược Vân chưa chắc có được, nhưng tôi có.
Tôi muốn món tài sản này trở thành cái gai, đ/âm sâu vào tim nàng ta.
Để mỗi lần nhớ lại, nàng ta đ/au một lần, mỗi lần đ/au lại gây sự, khiến Cố Minh Xuyên không ngày yên ổn.
Đấy mới là sự trả th/ù của tôi.
Cố Minh Xuyên không ngờ tới điều này, anh tưởng tôi đã hả gi/ận.
Anh thở dài, lần đầu thừa nhận phản bội, nói lời xin lỗi.
Lời xin lỗi muộn màng khiến nước mắt tôi như mưa.
Tôi cắn ch/ặt chăn, không để lộ tiếng nức nở.
28
Một tháng sau, Cố Minh Xuyên cầu hôn rình rang, gây bão mạng.
Khi bị nghi ngờ hôn nhân trùng lặp, anh đăng tải giấy ly hôn.
Tôi lập tức chia sẻ, chúc mừng anh, c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ gọn ghẽ.
Điện thoại tôi sau đó tê liệt vì cuộc gọi.
Tôi tắt máy, bỏ ngoài tai mọi thị phi, mặc kệ Cố Minh Xuyên xử lý.
Vài ngày sau, mẹ chồng cũ - Thư Mỹ Linh tìm đến.
Không may, tôi vừa cho Tiểu Kim Hỉ bú xong, bảo mẫu chưa kịp bế bé vào phòng.
Thế là bà nhìn thấy cháu gái rõ mồn một.
Bà thét lên chói tai: - Bạch Ỷ Vy, có con rồi mà dám ly hôn?
Định nói thêm nhưng thấy cháu sắp khóc, bà vội im bặt.
Tôi giục bảo mẫu bế cháu đi, Thư Mỹ Linh giành bế cháu vào lòng.
Sợ bà cư/ớp cháu, tôi khẽ nói: - Dì Thư, đứa bé không phải con Cố Minh Xuyên...
Bà liếc tôi, khẽ vén khăn xem kỹ: - Cô bé này giống hệt Minh Xuyên hồi nhỏ, nói dối ai?
- Minh Xuyên có đòi quyền thăm nom không?
- Không.
Bà cười lạnh: - Nó sớm muộn gì cũng hối h/ận.
Lại hỏi: - Bà nội này được thăm cháu chứ?
Tôi gật đầu, Thư Mỹ Linh vốn là người tốt.
Ngày tôi gả vào cửa, bà chưa từng làm khó, có chuyện gì cũng m/ắng Minh Xuyên trước rồi mới tới tôi.
Bà nội này đáng được nhận.
Nào ngờ vừa đồng ý, bà đã được voi đòi tiên.
Bà đuổi bảo mẫu, dọn vào ở cùng.
- Cháu nội của bà, bà tự chăm.
Biết làm sao được, tôi đâu nỡ đuổi bà đi.
29
Đợi Tiểu Kim Hỉ gần một tuổi, Thư Mỹ Linh mới bị ông Cố gọi về.
Hôm đó tôi đưa mẹ đi khám sức khỏe.
Về nhà thấy đồ đạc của bà dọn sạch, Tiểu Kim Hỉ cũng mất tích.
Hỏi Lưu M/a, bà nói bà đã đưa Tiểu Kim Hỉ về nhà họ Cố.
Hoảng hốt, tôi tưởng bà b/ắt c/óc cháu không trả.
Vội vã đến biệt thự họ Cố, thấy cả nhà quây quần trên sofa.
Tiểu Kim Hỉ đang nằm trong lòng Cố Minh Xuyên.
Cô nhóc cười híp mắt, giành đồ chơi từ tay anh.
Liếc nhìn xung quanh, tôi thấy Bạch Nhược Vân bị đẩy ra góc sofa.
Thở phào, Bạch Nhược Vân còn đây thì Kim Hỉ không ở lại được.
Cố Minh Lý thấy tôi liền chào: - Vi Vi, xem bé nghịch này, đã tè ướt hai quần Minh Xuyên rồi.
Tôi nhếch mép, không đáp, mọi chủ đề liên quan Cố Minh Xuyên đều lảng tránh.
Lễ phép chào hỏi họ Cố, cố ý bỏ qua Cố Minh Xuyên và Bạch Nhược Vân.
Tuân thủ châm ngôn mạng: Người yêu cũ chuẩn phải như đã ch*t.
Ngồi xuống vị trí khác, cách xa Cố Minh Xuyên, không làm phiền họ.
Ngồi một lúc mới nhận ra sai chỗ.
Mỗi lần ngẩng lên đều thấy gương mặt tái nhợt, ánh mắt oán h/ận của Bạch Nhược Vân.
Trông nàng ta sống không hạnh phúc.
Liếc Cố Minh Xuyên, anh đang cười rất tươi.
Chà, Bạch Nhược Vân, cố lên chút đi, không vui thì gây sự đi chứ.
Bạch Nhược Vân có lẽ cảm nhận được sự mong mỏi của tôi.
Nàng ta đứng dậy bỏ đi, rơi một giọt lệ trước khi đi.
Cố Minh Xuyên do dự, rồi cũng đặt con xuống đuổi theo.
Tối đó, Cố Minh Lý đưa tôi về, càu nhàu suốt đường về Bạch Nhược Vân.
- Người đàn bà đó vào cửa, khiến nhà đảo đi/ên.
- Cái điệu bộ đỏng đảnh ấy, chỉ có Minh Xuyên chịu nổi.
Bình luận
Bình luận Facebook