Mẹ có vẻ rất khó xử, trong mắt ánh lên nỗi áy náy và sự giằng x/é. Tôi ngoan ngoãn đề nghị mẹ đi ngủ cùng em gái, thoáng chốc thấy mẹ thở phào nhẹ nhõm, khen tôi hiểu chuyện.
Tôi nhìn gương mặt rạng rỡ của mẹ, lặng lẽ cúi mắt xuống.
Mẹ ơi, không phải con hiểu chuyện đâu. Chỉ là con đã qua cái tuổi cần người dỗ dành để ngủ rồi.
Đã từng có thời con khóc lóc đòi nghe kể chuyện cổ tích mới chịu đi ngủ, nhưng lúc ấy mẹ không ở bên con.
Mà giờ đây, con đã chẳng cần nữa rồi.
Sau khi mẹ đi, tôi cầm điện thoại định gọi cho cô, nhưng máy bận mãi.
Chắc cô đang bận việc gì đó, thôi thì đợi cô xong việc hãy gọi lại. Vừa chờ vừa nghe tiếng cười đùa vọng từ phòng bên của mẹ và em gái, không hiểu sao tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Một tuần sau, bố đi công tác về. Ông mang về hai chiếc váy làm quà cho tôi và em. Chiếc váy của em vừa vặn như in, còn của tôi thì chật chội, màu sắc cũng chẳng phải sở thích của tôi.
Bố lúng túng xin lỗi, hứa sẽ đổi lại cho tôi. Tôi chỉ lắc đầu.
Cũng dễ hiểu thôi. Từ khi sinh ra, em gái lớn lên trong vòng tay bố. Ông thuộc lòng từng giai đoạn trưởng thành và sở thích của em.
Còn tôi chỉ thoáng hiện trên màn hình điện thoại qua những cuộc gọi vội vã, làm sao hiểu được?
Hôm đó để mừng sum họp gia đình, bố bao nguyên cả nhà hàng. Không gian được trang hoàng như xứ sở cổ tích. Tôi ngơ ngác nhìn lần đầu, trong khi em gái tỏ ra quá quen thuộc.
Trước khi dọn bữa, mẹ ân cần dặn dò về chế độ ăn kiêng của em, nhưng lại gọi cho tôi một suất tôm hùm.
Bà không biết tôi dị ứng hải sản.
Dù hôm đón tôi về, cô đã căn dặn đi căn dặn lại, gửi cả bản ghi chú chi tiết, nhưng mẹ vẫn quên.
Thực lòng tôi không buồn lắm. Tôi biết mẹ bận rộn cả ngày, khó nhớ hết việc vặt.
Chỉ là đột nhiên tôi nhớ cô da diết.
Cô chưa bao giờ quên sở thích của tôi. Mỗi lần ra ngoài ăn, cô đều ân cần nhắc nhở về khẩu phần của tôi.
Như cách mẹ chăm chút cho em gái vậy: kiên nhẫn, tỉ mỉ và dịu dàng.
Từ ngày về nhà, tôi không gặp lại cô nữa. Bố bảo cô đi du lịch dài ngày, không biết khi nào về. Ông dặn tôi đừng làm phiền cô nhiều, có gì cứ tìm bố mẹ.
Tôi im lặng gật đầu, nhưng vẫn không ngừng gọi cho cô. Lúc đầu là máy bận, sau thành số không tồn tại.
Tôi biết chắc bố mẹ đã ngăn cô gặp tôi. Họ sợ tôi thân với cô thì sẽ xa cách họ.
Cái tiếng "mẹ" tôi gọi cô hôm ấy, hóa thành chiếc dằm đ/âm sâu vào tim họ.
Nhưng họ quên mất, chính họ đã nói không đủ sức chăm sóc nên gửi tôi cho cô. Chính họ mải mê công việc, chẳng thèm thăm nom, đến cả điện thoại cũng qua quýt.
Đứa trẻ thì dễ dỗ dành, nhưng cũng phân biệt rạ/ch ròi ai thân ai sơ.
Bố mẹ ơi, chính các người đã đẩy con ra trước.
Tôi biết bố mẹ vẫn cố gắng hàn gắn. Họ đối xử tử tế, cho tôi cuộc sống vật chất đầy đủ.
Tôi được chuyển vào trường tư thục cao cấp, ngày ngày có tài xế đưa đón. Mỗi mùa lại có người đưa quần áo mới tới tận nhà. Người giúp việc thay đổi thực đơn dinh dưỡng liên tục.
Nhưng chúng tôi vẫn cách xa nghìn trùng.
Như cách em gái thoải mái nũng nịu trong lòng bố mẹ. Em có thể đòi mẹ tết tóc, nghịch ngợm gi/ật râu bố. Mỗi khi cả nhà quây quần, tôi chỉ lặng lẽ ngồi thu mình ở góc sofa.
Em gái hoạt bát tinh nghịch, thường khiến bố mẹ bật cười khoái chí.
Khi gi/ận dỗi, em hờn lẫy khóc lóc, ném búp bê khắp phòng chờ người dỗ.
Cảm xúc của em lúc nào cũng rực rỡ.
Còn tôi luôn im lặng, ít nói.
Phần lớn thời gian, bố mẹ chỉ hỏi han việc học, tiền tiêu vặt đủ không, còn thiếu thứ gì không. Giọng điệu và ánh mắt họ giống như đang hỏi thăm một vị khách.
Thực sự tôi không trách họ. Tình cảm nào cũng cần thời gian vun đắp. Nhưng tôi và bố mẹ ít khi ở bên nhau, làm sao tích lũy được?
Dẫu vậy, lòng tôi vẫn se thắt.
Có lẽ con người vốn dĩ khao khát tình thâm huyết thống.
May mắn thay, em gái tính tình vui vẻ, chúng tôi rất thân thiết.
Em lúc nào cũng líu lo gọi "chị ơi", ngày ngày đòi theo xe đón tôi tan trường.
Thỉnh thoảng tôi lén dẫn em ăn quán vỉa hè. Mỗi khi qua gian hàng, em đều lớn tiếng dặn: "Đừng cho hải sản vào nhé, chị tôi dị ứng đấy!"
Em không hiểu mấy món vài nghìn đồng làm gì có hải sản, chỉ nhớ dai điều tôi không ăn được.
Nhờ có em, gia đình chúng tôi trông vẫn êm ấm. Em như chiếc cúc áo, khâu nối tôi với bố mẹ. Những đường kim thô vụng đều được che lấp dưới vẻ tinh quái của em.
Thế nên năm tôi mười bốn tuổi, khi em bị b/ắt c/óc, qu/an h/ệ giữa tôi và bố mẹ rơi vào băng giá.
04
Đêm giao thừa năm mười bốn tuổi, bố mẹ hứa dẫn hai chị em ra bờ sông xem pháo hoa.
Em gái mong đợi cả ngày, nhưng cuối cùng họ lại bận việc đột xuất.
Em khóc lóc ăn vạ, thậm chí đòi nhịn đói. Tôi nghĩ địa điểm cũng gần, trong khu biệt thự chỉ cách mười phút lái xe, bèn nhờ quản gia đưa đi.
Lúc đó còn non nớt, mọi chuyện đều đơn giản, không ngờ lại có kẻ b/ắt c/óc.
Quản gia vừa quay lưng nghe điện thoại, hai chị em đã bị đ/á/nh gục.
Tỉnh dậy trong thùng xe tải, xung quanh toàn trẻ con.
Em gái nhỏ tuổi, chưa từng biết hiểm nguy, r/un r/ẩy ôm ch/ặt lấy tôi.
Thực ra tôi cũng kh/iếp s/ợ, nhưng không được phép hèn nhát.
Tôi sờ người, điện thoại và đồ đạc đã bị tước sạch. Vừa dỗ em, tôi vừa tính đường trốn thoát.
Bình luận
Bình luận Facebook