Tôi đã nuôi hỏng nam chính rồi.

Tôi đã nuôi hỏng nam chính rồi.

Chương 5

15/12/2025 10:14

Sau khi rời đi, Hạ Việt đã gọi vô số cuộc điện thoại và nhắn tin cho tôi, tất cả đều bị tôi phớt lờ. Đứa nhóc này, ai muốn nhận thì nhận, dù sao tôi cũng chẳng dám nhận nữa.

Vừa mới thoải mái được nửa tháng thì một tin tức thu hút sự chú ý của tôi: "Đứa trẻ được nhà họ Hạ nhận nuôi ảo tưởng muốn câu dẫn chú ruột, bị đuổi khỏi nhà lang thang đầu đường xó chợ." Bên dưới còn kèm bức ảnh Hạ Việt s/ay rư/ợu ngồi bệt ở góc phố, trông thật thảm hại.

Không phải, tôi chỉ bảo nó đừng về nhà họ Hạ chứ có đuổi đi đâu! Hơn nữa dù có bị đuổi cũng không đến nỗi phải lang thang thế này chứ? Thẻ phụ của tôi vẫn còn trong tay nó mà!

Tôi lấy điện thoại gọi cho Phó U U, chuông vừa reo một tiếng đã có người bắt máy: "Anh Cẩm Ngôn, anh cuối cùng cũng gọi cho em rồi! A Việt... A Việt giờ không ổn lắm, anh về thăm nó được không?"

Tôi còn chưa kịp hỏi thì Phó U U đã nói liến thoắng: "Nó là đứa anh tận mắt nhìn lớn lên. Anh không biết người ta nói gì về nó đâu... Họ bảo A Việt là thằng bi/ến th/ái vo/ng ơn. Họ... họ còn đồn ở trại trẻ mồ côi nó đã bị xâm hại nên mới thành ra thế..."

Tay tôi siết ch/ặt điện thoại, hình ảnh Hạ Việt co ro ở góc phố hiện lên khiến tim thắt lại. "Em trông nó giúp anh, anh về ngay."

Thích một người không có gì sai. Dù tôi không thể đáp lại nhưng nó không đáng bị đối xử thế. Nó chưa từng hại ai, chỉ là lỡ yêu nhầm người thôi. Có tội tình gì? Sao họ dám x/é toạc vết thương của nó rồi phơi bày cho cả thiên hạ?

Không ai biết lúc đọc tin Hạ Việt bị ch/ửi là bi/ến th/ái, bị ném đồ, tôi tức gi/ận thế nào. Tôi chỉ muốn xóa sổ ngay lập tức mấy tờ báo lá cải kia. Đứa trẻ do chính tay tôi nuôi dưỡng, chỉ cần không làm điều thất đức thì tuyệt đối không cho phép ai động đến nó.

Chín tiếng sau, tôi quay lại Nam Xuyên. Trợ lý và Phó U U cùng đến đón. "Tổng giám đốc, hai công ty Tinh Giải và Gia Dị không chịu rút bài." Trợ lý đưa máy tính bảng cho tôi. "Đây là tài liệu người đứng sau."

Tôi nhìn tên trên tài liệu - Thẩm Minh? Không phải cha ruột của Hạ Việt sao? Sao hắn lại làm thế? Nếu theo nguyên tác thì giờ này Thẩm Minh đã nhận lại Hạ Việt rồi chứ? Hay vì Hạ Việt không thích Phó U U nên cốt truyện thay đổi?

Dù muốn ra tay với nhà họ Thẩm nhưng tôi không dám. Thế lực nhà họ Thẩm không phải dạng vừa. "Đăng tuyên bố: Hạ Việt không bị đuổi khỏi nhà họ Hạ. Chuẩn bị kiện hai công ty này." Đã không đe được thì phải dùng biện pháp pháp lý. Tiện thể xem thử Thẩm Minh có thật sự không biết mình có đứa con này không.

Một tiếng sau, xe dừng trước khu nhà cũ nát ngoại ô. Nhìn môi trường bẩn thỉu hỗn độn, tôi nhíu mày. Chỗ như thế này Hạ Việt ở sao nổi? "Nó ở đây bao lâu rồi?"

Phó U U lo lắng nhìn tòa nhà năm tầng: "Từ lúc anh đi ạ. Anh Cẩm Ngôn khuyên nó về đi, dạo này nó sống không tốt..."

Tôi bước nhanh hơn: "Khuyên cái gì? Nó không về thì trói về."

Đến căn phòng nhỏ duy nhất trên sân thượng tầng sáu, tôi hít sâu ra hiệu cho trợ lý. Lập tức anh ta gằn giọng: "Thiếu gia! Tổng giám đốc đến đón cậu về!"

Người trong phòng im lặng. Tôi thở dài gõ cửa: "Hạ Việt, mở cửa."

Cửa bật mở. Mùi thức ăn thừa lẫn rư/ợu xộc thẳng vào mũi khiến tôi lùi lại. Khuôn mặt điển trai ngày nào giờ thành bộ dạng râu ria xồm xoàm, bẩn thỉu khiến tôi bực bội. Thế này còn đâu dáng vẻ nam chính nữa?

"Đi theo tôi về." Tôi trừng mắt. "Đừng bắt tôi nói lần hai."

Nói xong tôi quay đi. Ch*t ti/ệt, bệ/nh sạch sẽ của tôi phát tác rồi. Ở thêm chút nữa chắc tôi sẽ xắn tay dọn cái ổ rác này mất.

Hạ Việt vừa lên xe đã nép vào góc cửa như chó con bơ vơ. Giá không thấy nó đáng thương, tôi đã đ/á xuống xe rồi. Phó U U xuống giữa đường, có lẽ không chịu nổi mùi rư/ợu trên người Hạ Việt.

Về đến nhà, nhìn bộ dạng của nó tôi lại nổi gi/ận: "Đi tắm rửa sạch sẽ rồi xuống đây!"

Hạ Việt cúi mặt, im lặng không nhúc nhích như cô vợ nhát cáy. Tôi hít sâu nhịn gi/ận: "Còn không đi? Muốn tôi nhờ mẹ Lưu tắm cho không?"

Lời đe dọa hiệu quả, Hạ Việt lên tiếng: "Anh... em không có quần áo."

Tôi trợn mắt: "Tôi m/ua cho cậu cả tủ quần áo, cậu vứt hết rồi?"

"Em không vứt." Hạ Việt vội giải thích. "Hạ M/ộ Thần vứt đấy."

Hạ M/ộ Thần - con trai anh họ tôi, hơn Hạ Việt một tuổi. "Sao nó vứt đồ của cậu?"

Đôi mắt đen của Hạ Việt bỗng sáng lên, cảm xúc tràn đầy như muốn trào ra: "Bởi vì... em thích anh."

Tôi định ngăn nhưng đã muộn. Đành bất lực đưa tay lên trán.

Danh sách chương

5 chương
11/12/2025 11:01
0
11/12/2025 11:01
0
15/12/2025 10:14
0
15/12/2025 10:12
0
15/12/2025 10:07
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu