Con người đôi khi thật kỳ lạ. Trước đây, tôi từng bị bạn cùng lớp chế giễu vì ngoại hình dù tôi không phải là cô gái duy nhất có vẻ ngoại hình tầm thường trong lớp, cũng chẳng phải người duy nhất thích Bùi Thuyên. Tôi học hành chăm chỉ, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thế nhưng mọi người vẫn gh/ét bỏ tôi, như thể việc theo đám đông chế nhạo tôi chính là quy tắc ngầm để hòa nhập. Sau buổi biểu diễn tối hôm ấy, có bạn bắt đầu bàn tán rằng khi tôi mặc bộ đồng phục rộng thùng thình đàn dương cầm dưới ánh đèn sân khấu, góc nghiêng ấy thoáng chút xinh đẹp. Từ đó, nhiều người dường như bớt á/c cảm với tôi hơn. Dù vậy, tôi vẫn chẳng có bạn bè. Ngoại trừ Hạ Trì. Cậu ấy lạnh lùng, thẳng tính, ít giao du với nam sinh trong lớp, giờ ra chơi chỉ ngủ gục trên bàn hoặc chơi bóng rổ với lớp bên cạnh. Hai đứa láng giềng cô đ/ộc cùng nhau đi học về mỗi ngày, tin đồn cứ thế lan xa. Rốt cuộc, chúng tôi thực sự trở thành bạn tốt của nhau. Chỉ có điều: Làm hàng xóm lâu thế mà tôi chưa từng gặp phụ huynh Hạ Trì. Theo lời cậu, bố mẹ bận rộn kinh doanh sớm hôm nên chẳng quản lý được cậu. Mẹ tôi rất quý Hạ Trì, luôn thúc giục tôi kèm cặp cậu ấy học tập. Trước mặt mẹ, tôi ngập ngừng đề nghị - Hạ Trì gật đầu nhận lời. Cậu ấy nhét miếng thịt kho tàu vào miệng: 'Cảm ơn nhé.' Hạ Trì rất thông minh. Dù bỏ lỡ nhiều bài giảng nhưng khả năng tiếp thu và trí nhớ siêu phàm, mọi dạng bài tôi giảng qua hầu như in sâu vào đầu cậu. Thậm chí còn biết suy luận ngược xuôi. Việc kèm cặp trở nên nhẹ nhàng. Đặc biệt, Hạ Trì - kẻ thường ngang tàng - lại ngoan ngoãn lạ thường khi học cùng tôi. Đôi lúc gặp bài khó, cậu ấy mở sách bài tập ra trước mặt tôi, cắn bút hỏi một cách khiêm tốn: 'Cô giáo Châu, giúp em chút được không?' Có khi lên cơn thèm th/uốc trong giờ học, cậu ấy cắn răng chịu đựng, chỉ để lại vết răng chi chít trên thân bút. Và tôi phát hiện ra bí mật của Hạ Trì: Chủ nhân kênh YouTube về bàn tay mà tôi theo dõi bấy lâu chính là cậu ấy. Mọi chuyện vỡ lở khi Hạ Trì đ/á/nh nhau bị thương ở tay. Trong lúc băng bó, tôi tình cờ phát hiện nốt ruồi nâu nhạt trên mu bàn tay trái - vị trí giống hệt của YouTuber. Đúng vào hai ngày Hạ Trì bị thương, kênh này cũng ngừng đăng tải. Trước sự thúc giục của fan, chủ kênh đành up tạm video qua loa. Nhưng tôi nhận ra: Vết thương trên tay trong video trùng khớp với Hạ Trì. Đêm hôm ấy, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi cầm điện thoại, với tư cách fan hâm m/ộ, lén để lại bình luận: 'Tác giả ơi, em thích anh lắm.' Dĩ nhiên đó chỉ là bình luận chìm nghỉm giữa biển người. Kỳ thi Đại học đến gần. Học kỳ II năm cuối, tôi dốc toàn lực ôn thi: Sáng sớm thức dậy học từ, đêm khuya giải đề. Tôi không thuộc tuýp thông minh thiên bẩm, chỉ biết cần cù bù khả năng. Cân nặng giảm vài cân vì học hành vất vả, nhưng hai nốt mụn x/ấu xí cũng nổi lên trán. Nhìn gương mặt g/ầy gò không mấy ưa nhìn, tôi thở dài rửa mặt bằng nước lạnh. Một tuần cuối cùng. Cố lên! Đúng ngày thi, Hạ Trì đăng video mới. Phần chú thích viết: 'Mai thi ĐH, mong em gái của anh thuận buồm xuôi gió, thực hiện được ước mơ.' Tôi không biết 'em gái' cậu ấy là ai. Đành giả làm fan hâm m/ộ bình luận gh/en tị: 'Hu hu, anh ơi em gái là ai thế?' Trùng hợp thay, tôi và Cam Việt chung phòng thi. Cô ta chặn tôi trước cửa, giọng điệu đầy ra lệnh: 'Lát nữa cậu phải để lộ phiếu trả lời cho tôi xem.' Cô ta hạ giọng: 'Tôi sẽ đ/á ghế, cậu dịch phiếu đáp án sang phải, rõ chưa?' Do xếp chỗ ngồi, cô ta ngay phía sau tôi. Tôi gạt tay cô ta: 'Đồ đi/ên.' Khổ luyện bao năm chỉ vì trận chiến này, sao tôi có thể giúp cô ta? Cam Việt cười nhạt, giọng đầy chắc chắn: 'Châu Vũ, đừng quên tôi có ảnh nh.ạy cả.m của cậu.' 'Nếu không hợp tác, tôi sẽ phát tán khiến cậu không dám ngẩng mặt lên nữa!' Hai chữ 'ảnh nh.ạy cả.m' xoáy vào th/ần ki/nh tôi. Ba năm cấp III, tôi luôn là nạn nhân b/ắt n/ạt. Phản kháng vô ích. Tố cáo với giáo viên chỉ nhận về sự bao che và đò/n trả th/ù tàn tệ hơn. Tôi vốn đã bị cô lập, chẳng ai đứng ra bênh vực. Năm lớp 10, vì một chuyện nhỏ, Cam Việt dẫn đám bạn lôi tôi vào nhà vệ sinh sau giờ học. Giữa tiết đông giá rét, chúng l/ột đồ tôi, dội nước lạnh. Lúc ấy tôi chỉ lo che chắn, không hề hay biết có kẻ chụp lén. Quay về hiện tại. Nhìn gương mặt đắc ý của Cam Việt, tôi nắm ch/ặt tay áo cô ta, nghẹn ngào c/ầu x/in: 'Đừng đăng ảnh đó lên, làm ơn... Đăng lên là đời tôi h/ủy ho/ại hết...' Cam Việt cười nhạt: 'Được thôi.' Cô ta rút tay áo, chùi chỗ tôi vừa nắm. 'Vậy lát vào phòng thi, xem cậu thể hiện nhé. Cậu ngoan ngoãn, sau kỳ thi tôi xóa ảnh ngay.' 'Nhưng...' 'Không có nhưng!' Cô ta đột ngột biến sắc mặt: 'Sắp thi rồi, không có thời gian lằng nhằng. Chọn đi!' Tôi đắn đo giây lát, nghiến răng: 'Được... Nhưng cô chép nhanh vào, đây là thi Đại học đấy.' 'Biết rồi!' Cô ta vung tay đuổi đi. Giờ thi bắt đầu. Tôi gạt mọi chuyện sang một bên, tập trung đọc đề, điền đáp án. Khi làm đến mấy câu cuối, có người khẽ chạm vào ghế. Cam Việt đã sốt ruột. Tôi giả vờ không nhận thấy, tiếp tục cắm cúi làm bài.
Bình luận
Bình luận Facebook