Thấy tôi không nói gì, cậu ấy quay người định đi. Tôi hoảng hốt vội chặn lại. Trong lúc vội vàng, tôi nắm ch/ặt lấy tay cậu.
"Đừng đi."
Tôi không muốn làm phiền cậu,
"Cô ta cũng chẳng được việc gì, tôi gi/ật lọ xịt màu phun khắp người cô ta. Cô ta dội nửa xô nước lạnh, tôi cũng đáp trả bằng nửa xô."
Hạ Trì dừng bước, quay lại nhìn tôi bật cười.
"Cũng gh/ê phết đấy."
Nói rồi cậu giơ tay ra,"Điện thoại đâu."
Tôi ngơ ngác nhưng vẫn đưa cho cậu. Điện thoại tôi không đặt mật khẩu, cậu mở ra thao tác vài bước rồi trả lại. Trên Weixin đã thêm một liên lạc mới.
Ghi chú: "Kẻ ăn nhờ."
Cậu liếc nhìn tôi,"Sau này có gì nhắn tin cho tôi."
Lùi một bước, cậu quay về nhà,"Cơm chín gọi tôi."
Tôi cầm điện thoại ngẩn ngơ,"Ừ..."
Hạ Trì và mẹ tôi đã trở thành bạn ăn cơm thân thiết. Nhà chỉ có hai mẹ con, quanh năm lạnh lẽo. Tôi ít nói, ăn uống cũng ít, mẹ dù nấu ngon nhưng chẳng có ai thưởng thức. Cho đến khi Hạ Trì tới ăn ké.
Cậu ta ăn rất khỏe, món gì mẹ nấu cũng xơi ba bát. Tôi và Hạ Trì vừa kết bạn Weixin thì hai người đã nhận nhau làm mẹ nuôi - con nuôi.
13
Trông ngóng mãi cuối cùng cũng đến ngày diễn văn nghệ.
Nhưng khi tôi chuẩn bị hậu trường thì xảy ra chuyện bất ngờ...
Để phối với váy biểu diễn, tôi chuẩn bị đôi giày có gót nhỏ. Ngồi thay giày thì giẫm phải thứ gì đó - vật nhọn đ/âm vào lòng bàn chân khiến tôi suýt ngã.
Đau quá...
Nhìn xuống, giày đầy m/áu. Trên lòng bàn chân găm một mảnh thủy tinh! Tôi ngồi trên ghế, cắn môi lấy ra. Giày để trong tủ sao lại có thủy tinh? Tôi nghĩ ngay đến Cam Việt.
Nhưng không kịp điều tra nữa, sắp đến giờ biểu diễn. Tôi chỉ kịp lấy khăn giấy lau vết m/áu. Đến lúc thay váy mới phát hiện... váy đã bị ai c/ắt rá/ch tan tành.
Chiếc váy dạ hội tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, phần ng/ực bị c/ắt một lỗ lớn. Không kịp sửa chữa nữa...
...
Sân khấu.
Tôi đợi hậu trường cho đến khi MC xướng tên. Cố nén đ/au bước lên, dù cố gắng vẫn khập khiễng.
Tôi lặng nhìn khán giả. Dù nghe không rõ nhưng vẫn thấy những ánh mắt chế nhạo.
Bởi tất cả diễn viên trước đều ăn mặc đẹp. Chỉ mình tôi.
Ngoại hình vốn không nổi bật, biểu diễn đ/ộc tấu piano lại mặc nguyên bộ đồng phục rộng thùng thình. Búi tóc cầu kỳ kết hợp với đồng phục xanh đậm trông thật lố bịch.
Cách xuất hiện cũng kỳ quặc: khập khiễng lên sân khấu.
Tôi hít sâu, gồng mình cúi chào. Rồi ngồi vào đàn.
Tôi ép mình tập trung, bắt đầu màn trình diễn. Màn này dành tặng mẹ. Và cho chính tôi.
14
Chìm đắm trong âm nhạc, tôi tạm quên những x/ấu hổ. Lọc bỏ những lời đ/ộc địa.
Khi khúc nhạc dứt, khán giả im phăng phắc.
Tôi thu tay, đứng dậy.
Đột nhiên.
Có hai người vỗ tay. Tôi nhìn xuống thấy ánh mắt mẹ và Hạ Trì.
Hai giây sau, cả hội trường vỡ òa trong tràng pháo tay. Tôi cúi chào, khập khiễng rời sân khấu.
Mẹ đợi tôi hậu trường. Bà không để ý đến sự x/ấu hổ của tôi, khi tôi thì thầm "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ", bà ôm tôi nói:
"Con luôn là niềm tự hào của mẹ."
"Dù bất cứ lúc nào."
Đúng vậy, trong mắt bà, tôi không phải cô gái x/ấu xí, mà là con gái cưng.
Mẹ còn bận việc nên không ở lại. Để bà yên tâm, tôi nói dối chân chỉ hơi tê. Nhưng khi lê bước về lớp, Hạ Trì phát hiện ngay.
"Chân sao thế?"
Cậu nhíu mày nhìn xuống,"Giày có m/áu."
Tôi đành khai thật. Hạ Trì im lặng đưa tôi vào chỗ ngồi rồi đi m/ua th/uốc.
Quay lại, cậu cầm bông băng ngồi xổm trước mặt tôi:
"Cởi giày."
Tôi với lấy th/uốc nhưng bị ngăn lại. Hạ Trì tự tay cởi giày cho tôi. Tôi co chân lại, cổ chân bị cậu nắm lấy rồi buông.
Cậu chấm th/uốc vào bông lau vết thương. Tôi liếc nhìn xung quanh sợ bị để ý:"Để em tự làm."
Tôi thì thầm,"Bị thấy lại đồn đại."
Hạ Trì không ngẩng đầu:"Không thấy cũng đã đồn rồi."
May thay, mọi người đang tập trung xem biểu diễn. Ánh đèn chiếu xuống mái tóc cậu tạo thành quầng sáng. Tôi đang mơ màng thì nghe cậu nói khẽ:
"Lúc nãy trên sân khấu... trông em rất đẹp."
"Cảm ơn."
Tôi đáp lễ nhưng chợt nhận ra cậu khen "đẹp" chứ không phải "hay". Định hỏi thì cậu đã đi vứt rác.
Tôi xỏ giày, đứng dậy nghe lỏm được bạn lớp bàn tán:
"Lạ thật, vừa nhìn Châu Vũ đ/á/nh đàn tự nhiên thấy ảnh đẹp gh/ê."
"Ừa, tôi cũng thấy. Thiệt là m/a ám..."
Bình luận
Bình luận Facebook