Tháng thứ ba sau khi kết hôn, Thịnh Cẩn đột ngột đề nghị ly hôn mà không có dấu hiệu báo trước. Liên tưởng đến việc anh ấy thường xuyên lui tới bệ/nh viện gần đây, tôi tưởng anh mắc bệ/nh không muốn liên lụy đến mình nên mãi không chịu đồng ý. Cho đến khi tận mắt chứng kiến anh ôm ch/ặt một người khác van xin: 'Em nói mình là người tái hôn nên không xứng với anh. Vậy bây giờ đây, anh cũng sắp tái hôn rồi. Em vẫn cự tuyệt anh sao?' Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ thà rằng anh ấy ch*t đi còn hơn.
1. Thịnh Cẩn gần đây có việc giấu tôi. Dù tôi dò hỏi cách nào, anh đều tránh né, chỉ bảo tôi yên tâm và tự giải quyết được. Nhưng tôi không thể yên lòng. Đây là tháng thứ ba chúng tôi kết hôn, anh rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh. Thay vì luôn được bảo vệ, tôi mong khi gặp vấn đề, anh có thể mở lòng cùng tôi đối mặt.
Tối đó, anh lại xuống lầu sau khi tôi ngủ. Trằn trọc mãi, tôi lén đi theo. Dưới cửa sổ kính rộng, anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó bằng giọng kiên định: 'Anh đã quyết định rồi, em không cần khuyên. Đây không phải nhất thời nông nổi.'
'Ừ, cô ấy vẫn chưa biết. Giấu cô ấy cũng là tốt cho cô ấy.'
'Anh sẽ bồi thường cho cô ấy thật nhiều tiền. Ngoài điều này, anh không thể cho cô ấy thứ gì khác...'
Đêm lạnh như nước, nỗi bất an dâng trào...
2. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thịnh Cẩn đã đi mất. Xoa thái dương đang nhức nhối, tôi thoáng thấy tờ đơn ly hôn trên đầu giường. Chuông điện thoại vang lên - tin nhắn từ Thịnh Cẩn: 'Hán Tiếu, xin lỗi. Anh nghĩ chúng ta không hợp làm vợ chồng. Vậy nên, ly hôn đi!'...
Bình luận
Bình luận Facebook