Mentor nói rằng sư huynh hơn tôi ba khóa đã mở một công ty, quy mô không lớn nhưng tiềm năng. Cần một trợ lý. Chỉ có điều sư huynh rất nghiêm khắc, đã m/ắng chạy hơn chục trợ lý. Còn tôi thiếu tim thiếu phổi lại thiếu tiền, là ứng viên thích hợp nhất. Đúng vậy, sư huynh của tôi chính là Kỳ Hằng. Tính ra, tôi đã làm trợ lý cho Kỳ Hằng được bốn năm. Từng thấy anh phong độ, cũng từng thấy anh suy sụp. Nhưng chưa từng thấy anh lề mề vì việc nhỏ như làm CV. Tôi không đợi được, đưa thẳng laptop cho anh. 'Giúp tôi làm CV, hoặc xem CV này có vấn đề gì cần sửa.' Anh đứng hình, mím môi im lặng, lại xoa trán cười khổ. Mãi sau mới bật ra hai chữ. 'Thế thôi?' Tôi nhíu mày không hiểu: 'Không thì sao?' Kỳ Hằng há hốc miệng, không nói nên lời. Vẻ mặt ngập ngừng. Lặng lẽ lấy từ vali cũ bộ pyjama lụa, lại bước vào nhà vệ sinh. Khi ra ngoài, anh mặc chỉnh tề. Kỳ Hằng nhận laptop, chỉ xem hai giây đã bắt đầu chỉnh sửa. Ngón tay thon dài gõ phím lách cách, thỉnh thoảng chuyển chuột. Vài đường, CV của tôi trở nên súc tích hơn. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này, tôi chợt mơ hồ. Như trở lại thời công ty chưa phá sản, anh vẫn là tổng giám đốc lạnh lùng quyết đoán. 'Em không tự cho mình nghỉ ngơi sao?' Giọng Kỳ Hằng kéo tôi về thực tại. Nghĩ đến hoàn cảnh, tôi cười khổ: 'Số dư không cho phép, hơn nữa giờ em còn phải trả tiền cho anh.' Tay anh khựng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó nhận. 'Vậy anh phải cố gắng, tìm cho em công việc tốt để em nuôi anh.' Nuôi anh? Tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó. Tôi trả tiền cho anh, ý là trả công sửa CV. Tôi định giải thích. Anh không cho cơ hội, đưa laptop lại. 'Anh vừa nộp đơn cho em vào tập đoàn Hoành Vũ, họ đang tuyển pháp chế, điều kiện của em rất phù hợp.' Tôi lẩm nhẩm theo: Hoành Vũ. Cái tên quen thuộc. Chợt nhận ra. Kinh ngạc đến giọng the thé: 'Là tập đoàn Hoành Vũ top 500 toàn cầu, nhân viên tạp vụ lương ít nhất một vạn đó sao?' Vừa dứt lời. Điện thoại tôi lại đổ chuông. Bên kia là giọng nam: 'Chào chị, tôi là HR tập đoàn Hoành Vũ. Thấy chị vừa nộp CV, hồ sơ chị rất phù hợp. Ngày mai chị mấy giờ rảnh đến phỏng vấn ạ?' Quá bất ngờ, tôi luống cuống. Căng thẳng đến mức đ/ấm Kỳ Hằng mấy cái. 'Tôi theo sắp xếp của quý công ty.' HR nói nhỏ nhẹ: 'Nhà chị xa công ty không? Chúng tôi có dịch vụ đưa đón.' Định nói 'Không phiền, tự tôi đi'. Lưỡi bỗng ngập ngừng. Công ty lớn thế, mỗi vị trí có cả ngàn ứng viên. Nếu đón tiếp hết thì chỉ có chủ công ty ngốc mới làm. Hay là l/ừa đ/ảo? 'Alo, chị không đến nữa sao?' Sao người này lại cuống thế? 'Chúc mừng chị đã trúng tuyển, mai đến nhận việc nhé. Nếu bận thì ngày kia cũng được, tùy thời gian chị.' Cúp máy xong, đầu tôi vẫn choáng váng. Kỳ Hằng hiểu ý, đưa thông tin đã tra: 'Không phải l/ừa đ/ảo, số điện thoại trùng khớp với công ty.' Bảy ngày chạy đôn chạy đáo tìm việc. Hôm nay chưa đầy nửa tiếng đã có offer không dám mơ của tập đoàn Hoành Vũ. 'Tôi đang mơ chăng?' Kỳ Hằng lạnh lùng: 'Trong mơ có anh.' 'Ừ, vậy chắc không phải mơ.' Vừa dứt lời, anh áp sát lại. Tôi không kịp né, bị anh vòng eo. 'Em chủ, xử lý xong công việc rồi, giờ làm chuyện chính chứ?' Tôi hiểu ý anh. Kỳ Hằng nhìn thẳng vào mắt tôi, như hồ ly đực mê hoặc. Phải thừa nhận. Kỳ Hằng đúng chuẩn gu tôi. Là người trưởng thành bình thường. Ở cạnh anh bốn năm, đã từng có ý nghĩ không chính đáng. Nếu anh không là sư huynh, không là sếp, không cách biệt giàu nghèo. Có lẽ tôi đã chủ động. Nhưng hiện tại... Anh chỉ là sư huynh. Dù sao 150k, không tận hưởng thì phí. Nhưng nên bắt đầu thế nào? Nhớ lần đưa bạn thân đi bar, thấy cô ấy gọi trai bao. Bước đầu tiên là ra lệnh. 'Ôm em đi?' Kỳ Hằng cong môi, đột ngột đỡ gáy tôi rồi hôn lên. Tôi đờ người, ngoan ngoãn nhắm mắt. Nụ hôn dịu dàng, nhưng chẳng mấy chốc đã hụt hơi. 'Chưa hôn bao giờ?' Mặt tôi đỏ bừng. Kỳ Hằng cười khẽ, giọng trầm ấm: 'Mở miệng, anh dạy.' Tôi ngoảnh mặt né hôn, lòng dâng chút khó chịu. 'Anh nhiều kinh nghiệm nhỉ!' Nụ hôn chạm má. 'Gh/en rồi à? Anh tự học, chưa hôn ai ngoài em.' Hồi đại học, tôi nghe đủ chuyện về anh. Đặc biệt chuyện tình cảm, sư phụ kể ngày nào cũng có quà tỏ tình chất đống trước phòng thí nghiệm. Biến nơi đó thành điểm check-in nổi tiếng. Tôi không tin anh chưa yêu ai. Kỳ Hằng chắc chắn nói dối. Nghĩ vậy, tôi bực bội: 'Bảo ôm lại đi hôn. Giờ bảo hôn thì anh làm gì?' Kỳ Hằng nhướng mày, mắt híp lại đầy ý đồ. 'Cứ thử đi.' Tôi nóng mặt đáp: 'Vậy... hôn em đi?' Mũi anh quệt má tôi, một tay đỡ eo siết ch/ặt.
Bình luận
Bình luận Facebook