Hắn tức gi/ận đến mức há mồm ch/ửi bậy, cả tiếng địa phương lẫn tiếng lóng đều tuôn ra như suối. Cuối cùng, hắn đ/ập bộp chiếc điện thoại xuống bàn.
Tôi lắc đầu, cười khẽ.
Người ta bảo ba niềm vui tuổi trung niên: Thăng quan - Phát tài - Vợ ch*t.
Giờ đây, dưới tên tôi đã có thêm một nhà máy, mười sáu dây chuyền sản xuất, ba đường xuất khẩu, cùng mối qu/an h/ệ với hàng chục xưởng may. Cũng coi như đã đạt được Thăng quan - Phát tài.
Còn "Vợ ch*t"... Áp vào trường hợp của tôi thì là Chồng ch*t.
Cái dáng vẻ thảm hại của hắn, sống hay ch*t cũng chẳng khác nhau là mấy.
Mọi thứ của hắn giờ đều nằm trong tay tôi.
Còn đôi cha mẹ chồng đáng kính của tôi...
Hắn vốn là con út được sinh ra khi cha mẹ đã già. Bố mẹ hắn cũng chẳng phải vợ chồng đầu. Thời trẻ, người mải mê công việc, kẻ chìm đắm trong thương trường. Mãi đến ngoài ba mươi mới sinh ra hắn. Giờ cả hai đã ngoài tám mươi, sắp chạm ngưỡng cửu tuần. Đừng nói đến chuyện đứng ra bênh vực hắn, bản thân họ còn phải nương nhờ con cái.
Dẫu có người đứng ra, tôi cũng chẳng sợ.
Miễn tôi còn sống, với tư cách là vợ hợp pháp, tôi chính là người giám hộ đệ nhất của hắn. Mối qu/an h/ệ giữa chúng tôi, là thứ mà cảnh sát cũng chẳng thèm đoái hoài khi cửa đã đóng then cài - miễn là hắn còn thở.
Chuyện này, dù rơi vào đàn bà hay đàn ông, xử lý cũng như nhau.
Quả đúng như lời người ta nói: Đàn bà không phải một giới tính, mà là một địa vị.
Tôi chưa từng hối h/ận khi dùng những viên vitamin tương tự thay thế một nửa số th/uốc của hắn. Cũng chẳng ăn năn khi luôn tự tay m/ua th/uốc rồi giao cho trợ lý bên cạnh hắn.
Ngoài tôi, không ai biết được hắn đã nuốt bao nhiêu kháng sinh, bao nhiêu thực phẩm chức năng.
Từ khi phát hiện hắn ngoại tình, lại nhiễm bệ/nh Brucella khiến hệ sinh dục tổn thương, tôi đã quyết định: Không bao giờ để hắn khỏi bệ/nh hoàn toàn.
Dù sao căn bệ/nh này vốn cũng có tỷ lệ tái phát, đúng không?
Mà ở vùng duyên hải Đông Nam xa xôi, mấy bác sĩ có thể ngay lập tức nhận ra thứ bệ/nh thường chỉ hoành hành ở các trang trại Tây Bắc - Đông Bắc này?
Vốn dĩ Triệu Minh Trí chẳng phải kẻ kiên nhẫn. Đối với bệ/nh Brucella - chỉ cần kiểm soát tốt thì tối đa cũng chỉ hơi suy nhược - hắn đâu đủ kiên trì uống th/uốc đều đặn.
Cứ thế, tôi nắm hắn trong lòng bàn tay.
Tôi đâu muốn ra tay sớm thế này. Tôi còn đợi con gái lớn thêm chút nữa.
Nhưng ai bảo hắn dám toan tính gi*t tôi trước?
Thế thì đừng trách tôi tà/n nh/ẫn.
16
Sau đó, tôi lại đến trung tâm thương mại ấy, xem mẫu nước hoa đã đặt.
Ba mùi hương đều tuyệt vời. Tôi trả thêm tiền, đặt m/ua mỗi loại một chai.
Đắm mình trong hương hoa hồng trầm ấm, tôi như thấy trước mắt cuộc đời mình trải đầy những đóa hồng rực rỡ.
Ha ha, ba niềm vui tuổi trung niên: Thăng quan - Phát tài -
Chồng ch*t.
Bình luận
Bình luận Facebook