CÓ ĐỦ MỌI CƠ HỘI
Không được miễn phí thì thôi, sau này ki/ếm được tiền tôi sẽ tự đưa bố đi Bắc Kinh.
"Tiểu Liên à, hôm nay bố không đi thì tốt hơn."
Người bố vốn thích khoác lác cúi gằm mặt xuống. Ánh mắt đầy hối lỗi khó giấu, hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn thường ngày.
"Không sao đâu, con vốn chỉ muốn đưa bố đến Bắc Kinh thôi mà."
Xem lễ thượng cờ ở Thiên An Môn vào năm tuổi là tâm nguyện của bố. Có lần s/ay rư/ợu, bố đã nói:
"Nếu không vì bận việc, năm tuổi trước lão tử đã đi rồi."
Một bài toán có nhiều cách giải, một đời người cũng có vô vàn lối đi. Bố làm khu trưởng tuy oai phong, nhưng thành tích con trai ổng vẫn xếp sau tôi.
Hãy chờ xem! Ông trời sẽ không ban tất cả phần thưởng cho một người.
...
Trường cấp hai ngoại ô cũng liên lạc với tôi. Ngôi trường mang danh trọng điểm này mới chỉ có một khóa tốt nghiệp, năng lực tuyển sinh kém xa các trường trong thành phố.
"Nếu học sinh Trình Liên đến học tại đây, chúng tôi sẽ tặng 20.000 tệ tiền thưởng nhập học, miễn toàn bộ ăn ở trong ba năm."
"Những năm sau chỉ cần đạt thành tích cao trong thành phố, mỗi năm sẽ tiếp tục nhận học bổng hậu hĩnh."
Tôi như nhìn thấy con đường làm giàu. Học tập là thứ tôi tự tin nhất. Xa trung tâm, người quen bố chắc chắn sẽ ít đi. Tôi đồng ý ngay không chút do dự.
Khi theo lãnh đạo ngoại ô đến trường làm thủ tục, tôi tình cờ gặp cô chủ nhiệm vừa đi du lịch về. Cô Hồ rất tức gi/ận. Cô định gọi điện cho bố tôi. Tôi gi/ật lấy điện thoại:
"Cô ơi, vàng thật đi đâu cũng sáng, cô không tin tụi em sao?"
"Trình Liên, em đang đ/á/nh cược tương lai của mình đấy. Họ cho em tiền phải không? Tiền đã bị bố em lấy tiêu hết rồi phải không?"
"Cô còn nhớ bài văn em nộp hồi trước không?"
Bài văn viết về bố từng gây chấn động sau được tôi gửi đến tòa soạn, đăng trên tuyển tập văn mẫu. Cô Hồ nhíu mày, rõ ràng không có ấn tượng gì. Cô chỉ nhớ bài văn đoạt giải của Lục Vân Hiêu.
Đường đời, rốt cuộc phải tự mình bước đi.
Mấy đứa bạn thân nghe tin tôi chuyển ra ngoại ô học đều luyến tiếc. Từng đứa đến thăm, bố tôi cũng nhận ra điều khác thường. Tin nhắn ngân hàng giải đáp nghi vấn.
"Học bổng là gì? Tại sao tài khoản tự dưng có tiền?"
"Con không đậu trọng điểm của quận sao? Sao toàn trường ngoại ô liên lạc với bố?"
"Cấp hai là giáo dục bắt buộc, học đâu chẳng giống nhau."
Bố không hiểu lời giải thích của tôi. Thân hình cao lớn khom xuống, ngồi lặng thinh bên góc. Tiếng quạt cũ kỹ lạch cạch trở thành thanh âm duy nhất trong phòng.
"Bố ơi, bố bảo con là Văn Khúc Tinh đầu th/ai mà, học đâu chẳng được."
"Căng tin ngoại ô ngon lắm, con còn có thẻ ăn miễn phí, nghe nó phòng ốc đều có điều hòa nữa."
Tôi cố nhớ lại lời ban tuyển sinh, truyền đạt lại viễn cảnh tươi đẹp họ vẽ ra cho bố. Càng nói càng hào hứng, như sắp đi nghỉ dưỡng chứ không phải đi học.
"Sau này bố đến họp phụ huynh, con sẽ dùng phiếu ăn mời bố ra căng tin."
Giọt nước ấm rơi xuống mu bàn tay.
"Tiểu Liên, đều tại bố làm con x/ấu hổ."
Người đàn ông trầm lặng cuối cùng cất tiếng. Giọng run run như vừa quyết định điều gì:
"Bố sẽ ki/ếm việc tử tế, không làm mấy chuyện kia nữa."
Liệu ổng có thực sự từ bỏ được không?
5
Kim đồng hồ xoay vòng liên tục, mí mắt tôi đã đ/á/nh nhau. Tối nay bố đến chỗ đại ca để nói chuyện giải nghệ. Trong phim có chậu vàng, tôi đâu thể hóa phép. M/ua lọ acrylic vàng, tôi cải tạo chiếc chậu nhôm nhà mình.
Tôi muộn tổ chức nghi thức 'rửa tay gột sạch' cho bố.
CÓ ĐẦU CÓ ĐUÔI MỚI YÊN TÂM BẮT ĐẦU CUỘC SỐNG MỚI
Chờ mãi, cửa cuối cùng cũng mở. Gương phản chiếu khuôn mặt bố, nửa bên đã sưng vếu. Người đưa tiễn mặt lạ, lời lẽ đầy đe dọa kh/inh miệt.
"Trình Tử Long, đừng quên năm xưa không có Tôn đại ca cho mượn tiền, mẹ mày còn nằm trong đám mả hoang đấy!"
"Đã dấn thân vào con đường nhơ bẩn này thì đừng mơ làm người trong sạch!"
"Mở mồm ra là vì con nhặt được, làm Tôn đại ca đ/au lòng lắm đấy!"
"Đánh một trận là nhẹ rồi, còn nghĩ bậy nữa, coi chừng mạng chó!"
Khi người ngoài đi hết, bố mới lảo đảo vào phòng tôi. Tôi không kịp giả vờ, đành nhắm tịt mắt. Mong bố không phát hiện tôi đang giả ngủ.
"Xin lỗi con, Tiểu Liên, bố lại lừa con rồi."
Người đàn ông bên giường nắm ch/ặt tay, đ/ấm thùm thụp xuống giường. Giọng khàn đặc mùi th/uốc kể câu chuyện tôi chưa từng nghe:
"Cha ruột tao là thằng nghiện c/ờ b/ạc, say xỉn là đ/á/nh đ/ập hai mẹ con."
"Năm mười lăm tuổi, hắn hoàn toàn đi/ên lo/ạn, định đem mẹ tao đi trả n/ợ."
"Mẹ dối tao đi tìm cậu, kết quả vừa ra khỏi nhà bà đã tr/eo c/ổ t/ự v*n."
"Cậu biết chuyện cũng đóng sập cửa... Thằng cha c/ờ b/ạc sợ liên lụy, đêm đó chuồn mất."
"Hai mươi năm rồi, tao chưa gặp lại hắn."
"Tiểu Liên, nếu được chọn lại, tao nhất định không bước vào con đường đó."
Theo lời kể về quá khứ tồi tệ của bố, lần này tôi thực sự thiếp đi.
6
Sau khi nhập học, tôi thích nghi rất nhanh. Trường không lừa tôi, ăn ở thực sự tốt. Giáo viên ở đây cũng tận tâm, biết tôi là mầm non được chiêu m/ộ nên rất quan tâm. Tôi nhanh chóng quên đi bất mãn trước đó.
Kỳ nghỉ tháng mười, tôi định bắt xe về nhà. Chưa đến trạm xe đã có người gọi gi/ật.
"Tiểu Liên."
Người đàn ông lái xe Santana cũ đeo kính đen gọi tôi lên xe. Tôi làm lơ. Đến khi hắn đạp ga chặn ngang, buộc tôi dừng bước. Nhìn gương mặt vừa bỏ kính xuống, tôi nhận ra thân phận hắn.
"Thằng nhóc này, định để Lưu thúc xuống mời à?"
Bình luận
Bình luận Facebook