Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Đã từng nếm trải sơn hào hải vị, làm sao còn nuốt nổi thứ cháo lòng đạm bạc như cậu?”
“Nói thật, ngoại hình cậu cũng chỉ... tầm thường.”
“Chiều cao không đủ, body chẳng ra gì, tính cách lại tồi tệ.”
“Tôi khuyên cậu đừng quấn lấy tôi nữa, chỉ khiến tôi thêm gh/ê t/ởm!”
Lời tôi khiến Thẩm Trạch Khải đi/ên tiết.
“Tôi lùn? Body x/ấu? X/ấu trai????”
“Tô Nghiên, cô bị đi/ên rồi hả?”
“Ai đã từng yêu tôi đến ch*t đi sống lại, sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi?”
“Giờ thích thì yêu, chán thì vứt? Cô coi tôi Thẩm Trạch Khải là cái gì?”
Tôi: “Ồ ồ, được nước làm tới à?”
“Chuyện lằng nhằng giữa cậu và Lâm Sương Sương, tôi chẳng thèm nhắc.”
“Biết điều thì biến mau, đừng bắt tôi vả trước mặt đám đông.”
Thẩm Trạch Khải nắm đ/ấm r/un r/ẩy: “Tô Nghiên! Cô quá đáng!”
Hắn giơ tay định đ/á/nh. Tôi lùi vội, suýt ngã thì tựa vào bờ ng/ực rộng.
Tần Tiêu đỡ lưng tôi, chặn nắm đ/ấm hắn: “Anh định làm gì cô ấy?”
Thẩm Trạch Khải ngẩn người: “Tần ca? Sao anh ở đây?”
“Tránh ra! Tôi phải dạy cho con này bài học!”
Tần Tiêu cười lạnh: “Hôn thê của tôi, không phiền anh Thẩm đại thiếu gia nhúng tay.”
15
Lời Tần Tiêu khiến cả phòng sôi sục.
“Gì cơ? Hôn thê ư?”
“Đây là Tần Tiêu! Thiếu gia gia tộc họ Tần giàu nhất Vân Thành!”
“Trời! Tô Nghiên dính được Tần tổng rồi!”
“Con bé này leo cao thật, đâu trách bỏ Thẩm Trạch Khải!”
Tôi ngạc nhiên hỏi Tần Tiêu: “Sao anh đến?”
“Anh không về rồi sao?”
Anh khẽ đáp: “Không yên tâm nên lén theo.”
“May mà không bỏ lỡ vở kịch hay!”
Thẩm Trạch Khải gào: “Tần ca! Chúng ta mới là bạn!”
“Sao anh lại bênh Tô Nghiên?”
“Tôi không tin anh thích ả! Chắc ả nhờ anh diễn kịch đúng không?”
Tần Tiêu hôn lên mu bàn tay tôi: “Cậu nghĩ sao thì vậy.”
“Em yêu, xử lý xong chưa? Về nhà anh nhé?”
Quay sang bố mẹ tôi: “Hôm nay nhà có khách, cháu xin phép.”
“Hôm khác sẽ đích thân đến cầu hôn.”
“Tình cảm của cháu và Nghiên là chân thành, mong hai bác chấp thuận.”
“Cảm ơn anh Thẩm.”
“Nếu không vì anh liên tục làm Nghiên tổn thương, sao cô ấy nhận ra tôi?”
Thẩm Trạch Khải gào thét: “Không thể!”
“Nhà Tần sao lại chọn nhà Tô?”
“Tô Nghiên chỉ thuộc về tôi!”
Tần Tiêu nhíu mày: “Sao anh nghĩ vậy?”
“Gia đình tôi không xem trọng môn đăng hộ đối.”
“Tôi kết hôn chỉ cần tấm lòng.”
“Tôi còn sợ không xứng với Nghiên, vì đến quá muộn khiến cô ấy lãng phí bao năm với rác rưởi như anh.”
Lời Tần Tiêu khiến lòng tôi ấm áp. Nhớ lại khi hai nhà còn ngang hàng, tôi và Thẩm Trạch Khải từng được coi là xứng đôi. Nhưng khi họ Thẩm lên như diều, mẹ hắn bắt đầu kh/inh nhà tôi. Bố mẹ tôi chịu đủ nhục vì tôi. Nay thấy tôi tìm được bến đỗ tốt hơn, họ thở phào.
“Hiền tế nói gì lạ thế!”
“Con gái tôi được đính hôn với thiếu gia họ Tần là phúc phần!”
Mẹ tôi mừng rỡ: “Mẹ đã bảo Thẩm Trạch Khải bất tài mà con không nghe!”
Bà quát gia nhân: “Đuổi hết người nhà họ Thẩm ra!”
“Con gái tôi sắp làm thiếu phu nhân họ Tần rồi!”
“Đám nghèo hèn như họ Thẩm cút xéo!”
Mẹ Thẩm Trạch Khải hét: “Ai nghèo hèn?”
“Được nước làm cao!”
Mẹ tôi túm tóc bà ta quăng ra cổng: “Cút!”
Thẩm Trạch Khải định can, bị bố tôi t/át cho hai phát rồi đ/á bay.
“Cả nhà mày biến hết!”
Đám họ hàng họ Thẩm định gây sự, nhưng lập tức im bặt khi thấy dàn vệ sĩ áo đen xuất hiện.
Tần Tiêu ôm tôi tuyên bố: “Mời những vị này ra khỏi đây.”
“Nếu còn dám quấy rối nhà họ Tô, đừng trách tôi cho họ Thẩm biến mất khỏi Vân Thành.”
Tôi thì thầm: “Em nào đồng ý cầu hôn?”
“Chúng ta có hẹn hò đâu?”
Anh cười khẽ: “Tối qua... sáng nay... chẳng phải cùng nhau sao?”
Má tôi đỏ bừng, thúc cùi chỏ vào ng/ực anh: “Anh còn nói!”
Tần Tiêu nắm tay tôi xoa xoa: “Vợ yêu đừng gi/ận.”
“Tổn thương ngọc thể thì tội lắm.”
Khi mọi người đã đi hết, Tần Tiêu đưa tôi lên tầng tháp cao nhất.
Dưới trăng ngàn hoa giăng, anh quỳ xuống: “Làm vợ anh nhé? Anh chờ ngày này lâu lắm.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn nhẫn kim cương 10 carat: “Anh thích em từ khi nào?”
“Rất lâu rồi.”
“Cụ thể?”
Anh mỉm cười: “Lần em ngồi nhặt hạt dâu cho Thẩm Trạch Khải cả đêm.”
“Lúc anh xin một quả, em nhất định không cho.”
“Anh nghĩ, nếu có người sẵn sàng nhặt từng hạt dâu cho mình, anh sẽ trân trọng cả đời.”
“Bao năm qua anh luôn âm thầm quan tâm em.”
“Nhưng tim em chỉ hướng về hắn, đến khi vỡ mộng mới thấy anh.”
Tôi lặng người: “Từ sớm vậy sao?”
Thở dài: “Đúng là đồ ngốc!”
Tần Tiêu cười híp mắt: “Ngốc mới có phúc!”
Anh bế tôi xoay tròn: “Cưới vợ về dinh thôi nào!”
(Hết)
Chương 15
Chương 11
Chương 15
Chương 12
Chương 12
Chương 10
Chương 43
Bình luận
Bình luận Facebook