Tôi mới là kẻ đáng ch*t nhất. Tôi nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự bình an cho cô ấy, dùng tất cả những gì tôi có để đổi lấy sức khỏe cho cô ấy. Ông trời ơi, tất cả đều do tôi gây ra, cô ấy cứ mãi dằn vặt bản thân, xin ngài hãy tha thứ cho cô ấy đi. Cô ấy... thực sự đã quá khổ rồi... Tôi nhìn về phía phòng phẫu thuật, Tân Vũ, cô nhất định phải sống nhé!
20
(Góc nhìn Tân Tuyết)
Khi vừa tròn 6 tuổi, tôi mới biết mình có một người chị hơn tôi 10 tuổi. Chị ấy tên Tân Vũ, sống với bà ở quê, tự mình nỗ lực thi đậu vào trường cấp 3 danh giá nhất thành phố. Tôi ngưỡng m/ộ chị lắm, mong sau này mình cũng giỏi giang như thế.
Chị đến nhà tôi một cách đột ngột, do bà nội đưa về. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà. Da bà nhăn nheo nhưng ánh mắt vô cùng hung dữ, đến bố tôi cũng không dám hé răng. Bà liếc mắt nhìn cả nhà rồi đẩy cô gái cao lớn tóc thắt bím, da hơi ngăm đứng sau lưng ra: "Hừ, sống trong nhà lầu xa hoàng mà không biết gửi thêm tiền cho bà! Già cả đầu xươ/ng rồi còn phải b/án rau nuôi con cháu mày ăn học. Tân Vũ, gọi bố mẹ đi!"
Chị gái khép nép gọi bố mẹ nhưng không nhận được hồi đáp. Bố mẹ hỏi bà đến làm gì. Bà trợn mắt: "Sao? Định bắt bà nuôi hộ con cháu cho chúng mày à? Đừng có mơ! Bà nuôi Tân Vũ 16 năm trời, đủ thứ chi phí cộng lại cũng ngót 10 vạn. Giờ bà già rồi không trông cậy được vào chúng mày, đưa tiền đây bà đi ngay!"
Ban đầu bố mẹ không đồng ý, nhưng tôi đã nhanh nhảu nắm tay chị xin mẹ cho chị ở lại. Bàn tay chị lạnh ngắt, chỉ khi mẹ miễn cưỡng gật đầu mới dần ấm lên. Bố ch/ửi chị: "Đồ xui xẻo! Không ở yên được dưới quê à? Một phát mất 10 vạn, mày hài lòng chưa?"
Chị cúi đầu im lặng, mắt đờ đẫn nhìn xuống chân. Vì phòng khách đã biến thành phòng piano của tôi, còn phòng bố làm thư phòng nên chị tạm ngủ chung với tôi. Chị không chịu lên giường, cứ khăng khăng đắp chiếu dưới nền, chiếm một khoảng nhỏ dưới bàn viết.
Chị hỏi tên tuổi tôi, tôi trả lời từng câu. Chị xoa đầu tôi dịu dàng: "Em sinh ra cũng vào ngày mưa à?" Tôi kiêu hãnh ưỡn ng/ực: "Không! Em sinh vào ngày nắng đẹp. Mẹ nói em là bảo bối của bố mẹ, là tâm huyết cả đời họ. Họ mong em thuần khiết xinh đẹp nên đặt tên là Tân Tuyết!"
Chị đờ người ra, nụ cười gượng gạo: "Ừ, tên đẹp đấy." Chị nằm xuống nền, lẩm bẩm: "Tên... đẹp thật..." Lúc đó tôi chưa hiểu được nỗi buồn trong giọng chị.
Tôi quấn chị vài ngày nhưng chị luôn bận làm việc nhà, đi học, làm thêm và viết nhật ký. Ngoài việc đưa đón tôi đi học đúng giờ, chị chẳng có thời gian chơi cùng nên tôi dần chán.
Đặc biệt, bố mẹ thường đột ngột m/ắng chị, tôi sợ bị vạ lây nên trốn biệt. Hai năm sau bà mất, mẹ sợ tôi về quê nhiễm uế khí nên giữ tôi ở nhà. Bố bận đi làm, đưa chị 1 vạn bắt chị về một mình.
Ánh mắt chị phức tạp nhìn chúng tôi rồi gật đầu. Chiều hôm đó, bố mẹ đưa tôi sang Nhật du lịch. Tôi hỏi sao không cho chị đi cùng, họ chỉ cười. Nửa tháng sau về nhà, chị đeo băng tang đen trên tay có chữ "Điện". Chị không hỏi chúng tôi đi đâu, vẫn như thường lệ làm việc.
Tôi áy náy đem đồ chơi và kẹo từ Nhật tặng chị. Chị không nhận còn ném trước mặt tôi. Tôi khóc lăn lộn dưới đất. Bố mẹ đ/á/nh chị một trận. Dù người đầy vết roj nhưng chị vẫn lầm lũi làm việc như cái máy. Tôi sợ hãi nghĩ chị là q/uỷ vì chẳng biết khóc.
Tôi tránh xa chị, thậm chí cố ý khoe quà bố mẹ tặng. Chị thờ ơ nhưng hôm sau đồ tôi đều vỡ tan. Tôi khóc đòi mách mẹ. Chị nói: "Thế thì cùng ch*t đi!" Tôi sợ phát khiếp, từ đó im thin thít trước mặt chị.
Chị bị đ/á/nh ngày càng nhiều. Bố mẹ dùng cây phơi quần áo đ/á/nh vào chỗ kín. Chị chịu trận mặt lạnh như tiền, đôi mắt diều hâu sắc lẹm nhìn tôi. Mỗi đêm tôi đều bị ánh mắt ấy dọa tỉnh giấc, không dám nhắm mắt. Tôi lăn ra ốm mấy tháng liền. Mẹ đi coi bói bảo tôi bị bà theo. Tôi khóc đến nôn m/áu nhập viện. Mẹ ôm tôi khóc trong lòng bố, chị đứng nhìn lạnh lùng. Cuối cùng bố bắt chị nghỉ học về thủ tang cho bà: "Có người ở cùng, bà sẽ không quấy rối Tiểu Tuyết nữa." Chị từ chối khiến cả nhà cãi nhau dữ dội. Kết cục chị phải về quê mỗi tuần. Tôi càng sợ chị, cứ thấy chị là khóc lóc ăn vạ. Mẹ phải ngăn phòng trong thư phòng cho chị ở, dặn không việc thì đừng về.
Bệ/nh tôi đỡ hơn nhưng vẫn sốt vặt. Hôm bố vắng nhà, tôi nghịch nước bị cảm. Trưa lên cơn sốt, mẹ gọi chị về. Mãi chiều tối chị mới tới. Bố mẹ hỏi đi đâu. ...
Chương 20
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook