Anh ấy ngoảnh nửa đầu lại, kiên nhẫn chờ đợi.
Tôi chợt tỉnh táo, bước về phía trước. Anh gi/ật tay tôi lại.
Dù mặc rất mỏng, trông có vẻ lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay anh lại ấm áp và khô ráo, phủ lên làn da lạnh giá của tôi vẫn đang giấu trong ống tay áo.
Anh càu nhàu: 'Nói chuyện thì nói chuyện, cứ phải ra quảng trường ngoài trời làm gì? Gió thổi không đ/au đầu à?'
Tôi vô thức lắc đầu để kiểm tra xem có đ/au không.
Anh nhanh tay chặn trán tôi, nhìn tôi đầy ngờ vực: 'Thật sự ngốc rồi sao?'
Tôi yếu ớt phản bác: 'Em không...'
Anh hừ lạnh: 'Ai biết được?'
Suốt đường im lặng, nhưng trong lòng tôi dậy sóng, một dấu hỏi lớn hiện lên -
Sao anh không m/ắng em?
Anh dễ dàng bỏ qua sự ngốc nghếch của em thế sao?
Tôi không dám lơ là, dán mắt theo dõi từng cử chỉ, từng biểu cảm thoáng qua của anh.
Anh nhướng mày hỏi: 'Xem gì hay thế?'
Tôi quen miệng lắc đầu.
Anh đùng đùng nổi gi/ận, tay đ/ập vào mắt tôi: 'Không hay còn xem làm gì.'
Tôi gỡ tay anh giải thích: 'Em nói nhầm! Đẹp mà!'
Anh mới hài lòng nhếch mép.
'Còn biết thẩm mỹ đấy.'
Vừa bước vào nhà, dì Đoàn thò đầu từ bếp: 'Tiểu Vũ đợi chút... Ái! Tiểu Lãng! Cháu về rồi à!'
Đoàn Lãng liếc tôi, tay ấn vào khăn quàng: '5 phút nữa mới được tháo ra.'
Rồi quay sang dì: 'Vâng, nghỉ phép 2 ngày về thăm nhà.'
Dì Đoàn cầm xẻng chạy ra, vừa mừng vừa trách: 'Sao không báo trước, nhà chẳng chuẩn bị món cháu thích.'
Đoàn Lãng chưa thay giày: 'Chưa chuẩn bị thì giờ chuẩn bị vậy. Mẹ, hai mẹ con mình đi chợ m/ua cá về cho Tân Vũ bổ n/ão đi.'
Tôi gi/ận mà không dám nói, lặng lẽ dừng cởi giày.
Dì Đoàn hào hứng: 'Được lắm, Tiểu Vũ ăn canh sườn mãi cũng ngán rồi, hôm nay đổi vị.'
Dì Đoàn nhanh chóng cởi tạp dề, xách túi vải: 'Đi thôi nào.'
Tôi xông xông định theo.
Đoàn Lãng đẩy tôi ra: 'Tân Vũ ở nhà, chiều nay hứng gió cả buổi, đ/au đầu thì ch*t.'
Dì Đoàn nghe vậy gật đầu, dặn tôi đói thì húp tạm canh.
Tôi bất an nhìn Đoàn Lãng, anh xoa đầu tôi: 'Yên tâm, lát về ngay.'
Thấy vậy, tôi đành ngồi trước TV, nghe tiếng đồng hồ tích tắc.
Một tiếng sau, họ về, chú Đoàn cũng đi cùng.
Nhưng không khí có gì đó khác thường.
Mắt dì Đoàn đỏ hoe, tránh ánh nhìn tôi, nhanh chóng nở nụ cười gượng; Chú Đoàn cũng trầm mặc hơn, ánh mắt dạt dào áy náy khi nhìn tôi.
Tôi h/oảng s/ợ, đăm đăm nhìn Đoàn Lãng đứng cuối.
Đoàn Lãng mặt tái nhợt, không chút biểu cảm, vết hằn giữa chân mày lộ rõ nỗi ưu tư.
Tôi nghẹn ngào nước mắt, kéo tay áo anh: 'Em... em...'
Anh nắm ch/ặt tay tôi, nhíu mày: 'Sao lạnh thế? Mặc thiếu à?'
Giọng nói của anh xua tan không khí ngột ngạt.
Nhưng tôi vẫn sợ, sợ đến nỗi nức nở: 'Đừng... đừng nhíu mày, em... em xin lỗi...'
Anh cúi xuống ngang tầm mắt tôi: 'Không có lỗi, xin lỗi cái gì? Nhớ anh lắm à?'
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt, dịu dàng dỗ dành: 'Đừng khóc nữa, anh làm cá hấp cho em nhé? Cũng gần 2 tháng chưa ăn cơm anh nấu rồi, có nhớ không?'
Nước mắt càng lau càng nhiều, tôi nghẹn ngào: 'Nhớ... nhớ lắm.'
Anh vỗ lưng tôi: 'Vào mặc thêm áo, anh đi làm cá.'
Tôi gật đầu lia lịa, lao vào phòng thay đồ rồi xông vào bếp.
Dì Đoàn đã đổi thái độ, cười tươi: 'Đói quá rồi nhỉ Tiểu Vũ? Để nhanh có cơm, giúp dì nhặt rau nhé?'
Tôi gật đầu như bổ cũi.
Đoàn Lãng chép miệng, dùng vai đẩy dì Đoàn ra, dùng khuỷu tay sạch đẩy tôi đến bồn rửa.
'Kêu chồng bà ấy đi, cô ấy là trợ thủ bóc tỏi chuyên dụng của tôi.'
Dì Đoàn liền gọi chú Đoàn vào nhặt rau.
Bếp không nhỏ nhưng chứa bốn người vẫn chật chội, cùi chỏ chạm eo, chân đ/á giày, ồn ào mà ấm áp.
Đoàn Lãng rửa sạch vảy cá, vẩy nước vào tôi: 'Mơ màng đấy? Ph/ạt nhặt thêm hành.'
Tôi cười ngốc đồng ý.
15
Bốn người chung tay, hơn nửa tiếng sau dọn cơm.
Bữa chiều có cá chẽm hấp, gà xào tương, nộm thập cẩm, rau cải xào, thêm canh sườn, thịt xào và đậu hũ hầm cải thảo - bảy món chi chít đầy bàn.
Tôi ngồi trên ghế đung đưa chân, cầm đũa phân vân chọn món.
Đoàn Lãng liếc nhìn, gắp miếng cá to: 'Ăn của anh trước.'
Tôi cười híp mắt: 'Vâng!'
Dì Đoàn không chịu thua: 'Ăn rau cải của dì, mỡ màng đậm vị.'
Tôi xoay bát hứng lấy: 'Vâng! Cảm ơn dì!'
Chú Đoàn ngó nghiêng, gắp mõm heo: 'Tay nghề chú kém, nhưng đồ chú m/ua không thể dở.'
'Vâng! Cảm ơn chú!'
Dì Đoàn cười: 'Hôm nay Tiểu Vũ vui thế?'
Tôi chỉ biết cười ngây ngô: 'Vui lắm ạ! Ngon lắm!'
Dì Đoàn phì cười, không ngừng gắp đồ cho tôi.
Chú Đoàn và Đoàn Lãng cũng thi nhau gắp, đồ trong bát chất đầy sắp đổ. Tôi cúi mặt ăn đến toát mồ hôi.
Vì quá phấn khích và mải ăn, tôi không nhận ra nụ cười gượng của Đoàn Lãng, cũng không thấy nỗi xót xa trong mắt anh.
Khi tôi ôm bụng ợ hơi no căng, dì Đoàn vỗ đùi chú: 'Ch*t, quên m/ua đồ tráng miệng rồi!'
Mắt tôi sáng rực: 'Em có đồ ngọt!'
Tôi đứng phắt dậy, chân này vướng chân kia loạng choạng mở cặp lấy bánh quy gừng và bánh cuộn làm từ lớp học nấu ăn.
Tôi cẩn thận xếp bánh lên đĩa sạch, hồi hộp mang ra mời.
Bình luận
Bình luận Facebook