Giản Kiệt Phong trợn mắt như không tin nổi tôi lại còn chối bỏ.
“Cậu quên rồi sao? Kiếp trước khi kết hôn với tôi, cậu rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ rơi tôi cả đời. Trong quãng thời gian khó khăn nhất, là cậu ở bên động viên, nói tin tôi sẽ thành công. Những ngày chúng ta chia nhau bát mì tôm trong căn phòng trọ chưa đầy 10m², cậu thật sự không nhớ sao?”
Buồn cười thật, sao tôi lại thừa nhận chuyện mình từng đào cỏ dại?
Chó đi ngang cũng lắc đầu.
Tôi thừa nhận mình từng yêu bằng n/ão, nhưng đó là kiếp trước, và cuối cùng tôi đã tỉnh ngộ.
Huống chi bây giờ.
Tôi bĩu môi: “Bịa chuyện giỏi đấy, còn hơn cả tiểu thuyết của tôi. Sao không nói luôn tôi mang gia tài tỷ đô cưới thằng vô dụng như cậu, yêu say đắm đến ch*t mới thôi?”
“Đã là mơ thì mơ lớn luôn đi?”
Dĩ nhiên tôi không thể thừa nhận chuyện trọng sinh trước mặt Nguyễn Diệp.
Không phải sợ hắn nghi ngờ, mà là x/ấu hổ không chịu nổi.
19
Giản Kiệt Phong cuối cùng như phát đi/ên, định lao đến bắt lấy tôi.
Hắn gào hỏi vì sao tôi phụ bạc.
Nguyễn Diệp định ra tay nhưng tôi đã hành động trước.
“Bốp! Bốp!”
Hai cái t/át vang lòng đầy uy lực.
Cảm ơn việc tập gym chuẩn bị đám cưới, kết quả khá ưng ý - mặt Giản Kiệt Phong sưng vếu ngay sau đó.
T/át xong, tôi dứt khoát kéo Nguyễn Diệp rời đi.
Không muốn vướng víu thêm với hắn dù chỉ một giây.
Thậm chí chẳng thèm giải thích.
Có những kẻ không xứng đáng thì mãi không xứng.
Có được không biết trân trọng, mất rồi lại hối h/ận.
Nhưng có ích gì đâu?
20
Trên đường về, Nguyễn Diệp vừa lái xe vừa liếc nhìn tôi.
Rõ ràng lời của Giản Kiệt Phong khiến chàng nghi ngờ, nhưng không biết mở lời thế nào.
Bởi ngay từ đầu tôi đã nói rõ:
Không chọn thì thôi, đã chọn phải tin tưởng.
Tôi nhận lời theo đuổi, đáp lại lời cầu hôn là vì cả đời.
Tôi có thể đảm bảo không phản bội.
Nếu chàng phải lòng người khác, hãy thành thật.
Tôi chấp nhận ly hôn, nhưng không dung nạp dối trá.
Nên chàng luôn tin tôi.
Nhưng ánh mắt ngập ngừng lúc này khiến tôi lên tiếng: “Muốn hỏi gì cứ thẳng thắn. Trả lời hay không là quyền của tôi, không phải điều anh phải băn khoăn.”
Nguyễn Diệp do dự: “Vợ à, em với thằng Giản Kiệt Phong kia…”
Tôi lắc đầu: “Em và hắn không có qu/an h/ệ gì.”
Ở kiếp này.
“Vậy sao lúc nãy không để anh đ/ập nó?” Chàng bức bối.
Tôi cười: “Em t/át thì không sao, hắn báo cảnh sát cũng có thể nói hắn quấy rối trước. Anh đ/á/nh hắn, dễ vào đồn lắm. Lỡ bị quy tội gây rối trật tự thì sao?”
“Ừ thì vậy.”
Tay trái Nguyễn Diệp nắm vô lăng, tay phải nắm lấy bàn tay tôi.
“Vợ à, anh đã nói chưa nhỉ? Anh sẽ yêu em cả đời.”
“Rồi, nói nhiều lần rồi.”
Tôi mỉm cười, dù trong lòng không hoàn toàn tin.
Nhưng tôi không muốn lo lắng cho những biến cố chưa tới.
Tôi cù vào lòng bàn tay chàng: “Nếu tình yêu của anh không đổi màu, em sẽ không phụ lòng!”
Thật ra đời người đâu cần quá nhiều lời hứa.
Sống trọn vẹn từng phút giây.
Thế là đủ.
Bình luận
Bình luận Facebook