“Kết hôn hai tháng, mẹ tôi tự bỏ tiền túi nuôi cô ăn.
“Những đứa con ruột như chúng tôi còn chẳng được dùng tiền của mẹ.
“Anh hai không có nhà, tiền hưu trí của bà đổ hết vào mình cô.
“Cô không những không biết ơn, còn phung phí thành quả lao động của bà.
“Cô đúng là con sói trắng đích thực!”
Tôi bật cười: “Mẹ anh đối xử tốt với tôi? Là bà nói với anh đấy à?”
Anh cả lập tức chỉ chị dâu và em rể: “Không cần mẹ nói, cô hỏi chị dâu, hỏi em rể xem, mẹ đối xử với họ có công bằng như với tôi và em gái không?”
Chị dâu gật đầu: “Mẹ rất tốt.”
Em rể cũng thừa nhận: “Vâng, mẹ đối xử công bằng với tất cả chúng tôi.”
Em chồng cao giọng: “Cô nghe thấy chưa?
“Chị dâu và chồng tôi cũng không họ La, cũng không phải con ruột của mẹ.
“Mẹ đối xử với họ như con đẻ.
“Lẽ nào lại đối xử khác biệt với mỗi mình cô?
“Cô còn là dâu mới, mẹ chỉ biết nịnh cô, dám nào dám làm khó?
“Đừng nói mẹ tôi, bà mẹ chồng nào dám mặt lạnh với cô dâu mới về nhà hai tháng?
“Nếu mẹ thật sự đối xử khác với cô, ắt là vì cô đối xử tệ với bà, khiến bà tức đến mức không nhịn nổi!”
Tôi mỉa mai: “Lời hay lẽ phải đều do cô nói hết rồi.”
Em chồng: “Tôi nói sai chỗ nào?
“Không nói đâu xa, hôm nay cô vứt bánh bao mẹ tôi gói vào thùng rác, mẹ còn không dám nổi gi/ận, chỉ biết khóc lóc với chúng tôi.
“Điều này đủ chứng minh, bình thường cô thường xuyên b/ắt n/ạt bà.
“Cũng may anh hai không có nhà, không thì anh ấy t/át cho cô mấy cái!”
05
Sự gi/ận dữ của em chồng lộ rõ trên mặt.
Tôi thấy rõ, cô ta rất muốn xông tới đ/á/nh tôi.
Nhưng em rể nắm ch/ặt cánh tay cô, liên tục khuyên: “Bình tĩnh nào, vợ yêu, cẩn thận con.”
Hai anh em họ đã nói hết mọi khả năng có thể.
Họ cho rằng dù mẹ chồng có đối xử không tốt với tôi, thì cũng là do tôi có lỗi trước.
Vậy tôi còn giải thích cái gì nữa!
Tôi thẳng thừng nói: “Là Tạ Đức Quân bảo tôi đổ đi.”
Tạ Đức Quân chính là chồng tôi.
Anh cả tên Tạ Đức Minh.
Em chồng tên Tạ Đức Thanh.
Nghe vậy, Tạ Đức Thanh càng thêm gi/ận dữ.
Cô ta nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt tôi m/ắng: “Xạo! Anh hai dù có cưng chiều cô đến mấy, cũng không thể bảo cô đổ bánh bao mẹ tôi vất vả gói vào thùng rác! Cô làm sai còn đổ tội cho anh hai!”
Em rể hoảng hốt ôm eo cô ta la: “Đừng nhảy, đừng nhảy!”
Mẹ chồng cũng khóc to hơn: “La Hân à, nói năng phải có lương tâm, thằng thứ hai đi làm không có nhà, làm sao nó bảo cô đổ bánh bao?”
Công việc chồng tôi có tính bảo mật, anh ấy vào cơ quan là tắt máy nộp lại.
Vì vậy hễ đi làm là hoàn toàn mất liên lạc, không ai gọi được.
Gia đình họ Tạ cũng biết điều này.
Nên lời tôi nói ra, chẳng ai tin.
Tôi nói: “Anh ấy từng nói, đồ ăn tôi không muốn ăn thì đổ vào thùng rác, đừng cố ép mình.”
Em chồng quát: “Anh ấy nói là đồ ăn nhanh hay snack, chứ không phải bánh bao mẹ tôi gói.”
Anh cả trầm giọng: “La Hân, cô đừng tưởng anh hai không có nhà là cô muốn nói dối sao cũng được! Chúng tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cô, mong cô nhìn thẳng vào vấn đề của mình.”
Nhìn thẳng cái gì, tôi nói cũng vô ích.
Dù sao họ chỉ tin mẹ họ, không thể tin tôi - người ngoại tộc.
06
Thấy đã 12 giờ, tôi đứng dậy nói: “Tôi đi chuẩn bị đồ ăn trước.”
Mẹ chồng vội nói: “Để tôi làm, cô lại không biết nấu.”
Em chồng kéo bà lại: “Không biết thì học! Đã lấy chồng thì phải có ý thức làm dâu, lẽ ra cô phải hầu hạ mẹ, sao để mẹ chồng hầu hạ con dâu? Bà còn hầu cô cả đời được sao?”
Mẹ chồng thở dài: “Món cô nấu không ngon.”
Em chồng hừ lạnh: “Tôi không cần ngon hay dở, miễn cô làm ra, dù là phân chó tôi cũng ăn!”
Câu này, đúng ý tôi.
Tôi vào bếp, lấy cái nồi to nhất nhà rửa sạch.
Đun một nồi nước, tôi đổ hết bánh bao vào.
Luộc chín, múc ra mỗi người một tô lớn.
Rồi tôi cẩn thận bưng ra.
Mẹ chồng bỗng hoảng hốt: “Tôi gói riêng cho cô để sáng nào cũng ăn, cô nấu hết một lần, sau này ăn gì?”
Em chồng trừng mắt: “Mẹ thật đấy, cô ta có coi trọng bánh bao của mẹ đâu mà mẹ còn lo. Sáng không ăn thì thôi, đói đâu phải mẹ.”
Mẹ chồng lại bảo tôi: “Anh cả và em gái hiếm khi đến, cô nên làm vài món mặn, chỉ luộc bánh bao thì giống gì?”
Tôi nói: “Mọi người ăn bánh bao trước, tôi đi xào thêm đồ.”
Tạ Đức Minh nói: “Đã nấu rồi thì ăn thôi, nói gì thì tôi cũng hai tháng chưa được ăn bánh bao mẹ gói.”
Tạ Đức Thanh nói: “Tôi cũng thế! Muốn ăn mà không được, mẹ thiên vị anh hai, ngày nào cũng gói cho họ, người ta còn không biết trân trọng.”
Chị dâu và em rể đều giúp bưng bánh bao ra trước mặt mỗi người.
Tôi chan một đĩa dấm bưng ra.
Anh em nhà họ Tạ nóng lòng gắp bánh bao, chấm dấm rồi bỏ vào miệng.
Chị dâu và em rể cũng bắt đầu ăn.
07
Chỉ có mẹ chồng không động đũa.
Tôi gắp một cái, đưa đến miệng bà: “Mẹ vất vả cả buổi, con dâu đút mẹ một cái, cảm ơn mẹ đã chăm sóc con.
Miệng bà khép ch/ặt.
“Sao? Mẹ không thích ăn bánh bao ư? Mẹ tự tay gói, phải nếm thử chứ.”
Em chồng nói: “Mẹ thích ăn bánh bao nhất, mẹ ăn đi, cô ta hiếm khi hiếu thảo với mẹ, mẹ cứ hưởng thụ.”
Mặt mẹ chồng quay sang: “Tôi không ăn, không có hứng.”
Em chồng vừa ăn ngấu nghiến vừa trừng tôi: “Xem cô khiến mẹ tôi tức thế nào.”
Cô ta ăn liền mấy cái, có lẻ nuốt quá nhanh nên chưa kịp nếm rõ vị.
Tạ Đức Minh ăn hai cái đã thấy không ổn.
Anh ta nhả ra bàn: “Trong nhân này là cái gì vậy?”
Chị dâu cũng nhả ra: “Cái của tôi hình như có giấy ăn, còn có cả sợi mì.”
Em rể nhả ra nói: “Của tôi có miến.”
Em chồng cắn “rắc” một tiếng.
“Á! Phụt!”
Cô ta nhả ra: “Sao lại có xươ/ng?”
Tạ Đức Minh nói: “Hôm nay nhân bánh bao sao lộn xộn thế, vị cũng lạ, khó ăn quá.
Bình luận
Bình luận Facebook