「Hòa đi đi, Lớp trưởng đó. Cậu cho mượn rất vở ghi chép, nên cảm ơn sao?」
Tôi nhìn lúc, bỗng khẽ, 「Được thôi.」
Từ hôm đó, bắt thiết trước.
「Hòa thấy toàn đi xe đi về đấy.」
「Ờ... đường.」
「Hiện sống đâu thế?」
「Gần đây thôi.」
「Haha, muốn ăn ké không?」
Mỗi kết thúc chủ ngắn gọn, cách chuyển sang chủ mới, cố gắng moi thông cá nhân của tôi.
Sau hỏi Lớp trưởng biết đây lớp bình thường.
La tự nguyện mời Thương.
Thậm chí bạn nói tôi:
「Ngại quá, nãy nhầm người, ra Mẫn. Quần áo giống thể giống hơn. Dạo cứ nhắc Lục, nói giàu ám đứng đắn...」
Tôi chẳng nhiên nào.
La nghĩ mình chẳng kém tôi, thể được.
Trong kỳ ôn thi, cớ nói chuyện Thương, hôm sáng.
Cô nói: 「Thầy Lục, thực sự rất áp lực.」
Tôi tức gi/ận, lại: 「Anh ngủ rồi.」
Ai ngờ bên vẫn chịu dừng, ngay đó, điện thoại nhận Mẫn, khéo léo dò ngủ rồi Có muốn tâm sự không?」
La đây đã tập trung vào hành. Từ hòa tôi, khác, cứng khó hiểu.
Hơn tháng sau, kỳ thi kết thúc, nhận bổng toàn phần, tích tiến bộ rệt.
La trượt môn, phải lại.
Ngày nghỉ hè, diễn trường đăng bài viết nặc danh.
Tiêu đề: Bạn thế bạn dám chơi không?
Tên và bằng chữ cái đầu.
Tôi bị miêu tả bạn trai của bạn thân.
La trở nạn nhân mát cả.
Tác giả nặc danh viết:
「Q hội sinh nên xúi giục tẩy chay L (La), hội quan trọng của L (La).」
Bình luận đầy rẫy những lời án tôi.
「Không thể nào, Kiều Hòa tốt lắm cơ, ra làm chuyện này.」
「Biết mà biết tim đấy.」
「Bạn thế chẳng dám chơi.」
Không cần nghĩ biết đăng bài ai.
Tối hôm đó, xông thẳng lớp.
Khi cửa mở ra, cả phòng chìm vào im kỳ lạ.
Chắc họ nghĩ dám đến.
La chiếc xinh xắn, quần bó da thịt, chiếc túi từng tặng, ngồi sát bên Tống Trạch.
Thấy vào, người, đứng bật dậy: 「Sao đến?」
「Họp phép sao?」
Mọi nhìn nhau ngác.
Lớp trưởng ra dàn hòa: ngồi đây đi.」
「Không cần đâu, cảm ơn lớp trưởng.」
Tôi bước Mẫn, giơ lên:
「Chuyện bài đăng đã báo sát mạng rồi. Bịa đặt thông sai sự thật, chắc vài phút nữa sẽ xử lý.」
Nhạc trong phòng tắt ngúm, chăm chú lắng nghe.
Tôi gi/ật mình: 「Ch*t, chụp màn hình rồi, giúp lưu bằng chứng bài bị xóa đi.」
Mọi tức lôi điện thoại ra.
La ngoại lệ.
Khi mở trang bài đăng, giơ điện thoại chụp màn hình của ấy.
Đúng dự đoán.
Trang của hiển thị dòng chữ: Câu trả lời ẩn danh của tôi.
「La Mẫn, ra cậu...」
Tôi ngay tức đăng nhóm lớp.
Tiếng thông báo khắp phòng.
「Không ngờ khả năng vu oan ngược thế này.」
Ánh mắt nhìn đổi.
La tái mét: 「Tôi không...」
Tôi chẳng thiết nghe minh, cầm rư/ợu thẳng ta.
Nửa tặng cho Tống Trạch.
Hai đầy rư/ợu đỏ, ánh nhấp nháy trông thảm hại buồn cười.
Tôi ném rư/ợu quay ra cầm mic trên sân khấu.
「Tối nay đãi, mời nghe câu chuyện.」
Tôi trưng ra danh sách quà tặng cho họ.
Phát tiếp đoạn ghi âm nói chuyện trong ký túc xá.
「Cư/ớp bạn trai cậu, sướng thật đấy.」
「Kiều thiếu tiền. Những khác gì đ/á/nh rơi đồ cho ăn mày?」
「Ở bên cậu, mãi tốt giỏi hơn cậu, ng/uồn lực về cậu! Tại sao? nhà vì khuôn thích sao?」
Chưa phát xong, đã gào đi/ên lo/ạn:
「Kiều Hòa! Cậu biết bị trầm cảm rồi mà vẫn muốn ép sao?」
「Giấy chứng nhận đâu?」Tôi lạnh lùng nhìn diễn, 「Đừng phạm bệ/nh trầm cảm. chứ đạo ra hài lòng khuôn mình lắm nhỉ? Muốn thích, nên đ/ập nát đi mà tái sinh.」La bật khóc chạy ra ngoài.
Tống ngồi im, nhìn lạnh lùng:
「Suốt ngày tiền, nói sai, khác chúng tôi. Cậu sẽ bao tình cảm thật.」
Nói xong, hắn đ/á cửa đi về phía nhà vệ sinh.
Cả phòng im phăng phắc.
Tôi chán ngán quay đi, cầu thang thấy đang khóc lóc Thương:
「Kiều Hòa b/ắt phân xử giùm...」
Tôi khoanh đứng trên bậc mỉm nhắc nhở: biết sống theo nhan sao?」
La ngoảnh đầy ngác, mắt đẫm lệ.
Tôi ngẩng cao cằm, gọi Thương.
Lục Thương mỉm tiến gần.
Đứng trên bậc ngang mắt anh, vòng qua kéo anh lại, chụt cái má.
「Đưa về.」
「Được.」
Đi ngang Mẫn, nhếch mép: 「Anh cho hội bằng năng lực.」
Trên đường về, trời tuyết.
Bình luận
Bình luận Facebook