Nhưng cần tiền, cần Quân.
Vì rời công việc ki/ếm tiền nhanh.
Cuộc như quay, bắt xoay tít ngừng.
Dòng suy cuộn trào, ngồi thu mình chiếc ghế sofa cũ kỹ trong góc, lòng nặng trĩu ưu tư.
Chẳng biết bao sau, tiếng gõ cửa lên.
Là Vương di - người hàng xóm tầng luôn tâm bà cầm bánh nhỏ trước cửa.
Nở nụ cười hiền Đường nay 25 tuổi nên ăn bánh chứ.'
Câu nước mắt lăn dài. Nhìn quả dâu bánh, hình ảnh chập chờn hòa cùng ức xưa, ngào cảm ơn.
Cầm bánh phòng chưa kịp điện thoại đổ chuông.
Mọi khi cãi chẳng bao giờ chịu xuống nước, luôn đợi dỗ dành. này chủ động gọi?
Trong lòng lóe hy vọng hèn mọn. Phải chăng nhớ gọi điện xin lỗi?
Mảnh ức ngọt ngào xưa luôn trái tim mềm yếu.
Nhưng vừa bắt máy, giọng kia cất lên:
'Tây Đường, Hy vừa nhắn muốn ăn bánh dâu mới ở phía thành. Anh hứa cô chạy anh một chuyến.'
Giọng điệu tự nhiên đến mức một lần x/é nát tim tôi.
'Anh bảo đi bánh Ôn giữa đêm khuya này?'
Tôi lặp câu hỏi, đáp lỏn: sao?'
Nụ cười đắng chát môi, hỏi: Quân, anh nhớ nay ngày không?'
Ít khi gọi đích danh như vậy.
Hắn nhận điều thường, lặng cáu kỉnh: 'Chẳng ngày đặc biệt. Em có thì thẳng đừng bày trò đố chữ. Nhớ đi bánh nghe chưa?'
Trái tim tàn lụi trong khoảnh khắc.
Ngọt ngào xưa, đắng đôi hóa điền.
Tôi thều thào: Quân, ta chia tay đi.'
Đầu dây kia tiếng tinh phút tĩnh lặng, giọng đầy hững hờ:
'Em biết anh vốn yêu Hy. Ở vì cảm thấy có lỗi. yên tâm, anh trả từng đồng tiêu anh. Từ nay sau, ta thật n/ợ nần gì.'
Hai chữ 'trả n/ợ' xoáy sâu gật dù thấy, cố nuốt trọn nước 'Đồng ý. hứa.'
Cúp máy, ch/ôn mình sofa.
Vẫn lắm chứ.
Nhưng sao, gian lành mọi thứ.
Chuông điện thoại này số lạ.
Dù danh bạ, đoán người gọi. Im lặng giây lát, nhấn nghe.
'Tây Đường, nay cuối ta thỏa thuận. Con thật muốn vì tên phế nhân mà từ bỏ quyền thừa kế tài sản ta sao?'
Giọng kia người đàn ông cùng huyết thống - Phó Văn Trung.
Suốt hai mươi đời, danh từ 'cha' này vắng bóng trong cuộc thân vô trách nhiệm.
Đến khi tuổi già, đám tiểu thiếp vẫn mụn nào, mới nhớ đứa gái nhất từ lỗi lầm trai trẻ.
Một trước, hứa đưa dinh thự, trở người thừa kế nhất. Đổi lại, rời Quân, thề trước m/ộ ở hắn, tiêu một xu hắn.
Nếu không, đem tài sản người khác hoặc quyên góp hết, chẳng để gì.
Hắn biết điều thiêng liêng nhất tôi. Lời thề trước m/ộ bà, bao giờ dám phá vỡ.
Nhưng thuở ban đầu, trước người cha vô trách và khối tài sản xù, vẫn chiếm trọn trái tim tôi.
Thế kiên quyết tình yêu.
Hai cha đặt hẹn ước một năm, nay chính ngày cuối.
Dòng ức dâng trào rút lui.
Phó Văn Trung thở dài đầy tiếc nuối: 'Con hà tất thế? Chỉ cần về, đàn ông thiếu gì? sao cứ đeo đuổi tên phế vật? Nếu ta ép. cơ hội hối h/ận. Tây Đường, chắc chứ?'
Tôi cúi nhìn đôi bàn tay chai sần vì lam lũ.
Đôi tay 25 tuổi nên này. xứng đáng có cuộc sống đẹp hơn.
Nắm ch/ặt điện thoại, trả lời: 'Vâng. Con từ bỏ Quân, xin nhà với cha.'
4
Phó Văn Trung động nhanh chóng. Đêm đó, ông ta đưa biệt thự nguy nga lộng lẫy.
'Tây Đường, cần về, mọi cha đều con.'
Hắn cười đầy mãn nguyện, mắt xét toàn thân thoáng chút hoài niệm.
Có lẽ mối tình thuở thanh xuân với vẫn để dư trong lòng hắn.
Tôi gật chữ 'cha' vẫn lạ, khó lòng ra.
Phó Văn Trung ép gian thích ứng. đó, sai người việc dẫn phòng.
Bình luận
Bình luận Facebook