Tôi vít bé nhất trong này.
Tôi còn cá tính hay biểu đạt, theo vòng xoáy của nó để lặp lại cuộc đời thường.
Nhưng nó thể đảm bảo rằng trong này, dù ai nhấn nút mắc lầm lớn.
Tôi tốt nghiệp và làm gần sáu năm.
Từng ấp ủ mơ phẩm nhiếp nhất vô nhị, giành thưởng quốc tế.
Nhưng hiện thực ngày làm vô h/ồn, ki/ếm miếng cơm manh áo.
Tôi lễ chấm công.
Đồng nghiệp bất ngờ thông báo.
Khách hàng đặt lịch sáng gấp, dời lịch sang khác.
Tôi lật bảng ca thầm nghi ngờ đang gặp vận đen.
Tiểu thư của tôi.
Cô cưới, bé tròn trăm ngày, thôi nôi đều tìm tôi.
Tiểu thư chi tiêu hào phóng.
Tôi luôn coi thần của mình.
Thấy còn sớm, điện hỏi thăm.
Hỏi mới biết –
Hóa đêm qua cao đột ngột, đưa viện nên buổi chụp.
Tôi ngồi bên kính ngắm mưa trút nước bên ngoài.
Năm mưa Quảng Châu nhiều thường.
Đúng giờ cao điểm.
Mưa này.
Gọi khó.
Tôi hỏi: “Chị được chưa?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi rút khóa từ túi quần: “Chị ơi, mưa bắt lắm, để em đón.”
Nhà tiểu thư gần đây.
Khách hàng của studio chúng chủ trong b/án kính năm số.
Giữ mối qu/an h/ệ với ưu tiên hàng của hàng.
Vài phút sau.
Tôi đón được hai mẹ khu đô thị.
Cô bế lên liên tục cảm ơn.
Tôi bảo sao, còn sớm mà.
Qua gương chiếu hậu, thấy mình.
Trong cơn mưa tã.
Gương lộ rõ vẻ mệt mỏi, đôi mắt đen ướt nhòa mất hết thần thái.
Nhưng nhớ hai năm cưới, rạng rỡ vô cùng.
Sinh phụ nữ nhiều sao?
Tôi buột miệng hỏi: “Bố cháu đâu ạ?”
Giọng tiểu thư chua xót: làm, được nghỉ.”
Nói xong hít hơi.
Im lặng hồi lâu.
Cô gượng gạo thêm: “Không sao, được.”
Nhưng giọng lại.
Trời mưa thế.
Một bế viện.
Kiểu nuôi kiểu phụ này.
Tôi dám tưởng chịu đựng nào.
Tôi cố phá tan ngột ngạt: “Có em đưa nhau mà.”
Tôi chuyển chủ đề sang tình ốm vặt gần đây, bác sĩ viện nhi, dần dịu xuống.
Từ khu viện nhi xa.
Chỉ hai mươi phút.
Đưa hai mẹ cấp c/ứu, quay về studio.
Nhưng lòng nặng trĩu.
Tiểu thư và đều dân bản địa.
Chúng xa quê hàng trăm số làm phố lớn.
Không thân bên cạnh.
Chồng suốt ngày việc.
Nhìn ấy, thấy lai mình:
Nếu tiếp tục cuộc hiện tại với Giang Hoài, kết hôn con, liệu vài năm nữa rơi vào cảnh “góa chồng” thế?
Nghĩ thôi thấy ngộp thở.
Tương lai khiến run bần bật.
Đây cuộc muốn?
Tôi vọng sự nghiệp, mơ làm nữ chủ tịch.
Tôi khao khát tổ ấm nho nhỏ, bạn đời sánh già.
Bố mẹ ly hôn hồi cấp hai.
Hai lập gia đình mới, riêng.
Họ cuộc mới.
Chỉ trở thừa.
Cấp hai nội trú, nghỉ hè về ngoại.
Bà mất sang chú.
Từ sớm hiểu nhà.
So vật chất, khao khát hơn cả sự đồng hành và yêu thương.
Nhưng điều vô quyết.
Bởi Giang đàn ông vọng.
Anh luôn dẫn từ thời viên.
Ra trường Giang tổng doanh số.
Tham vọng của anh lớn.
Bảo anh dừng lại bên tôi.
Anh khuyên thông cảm.
Tôi nhớ năm đôi ta dạo chơi Quảng Châu.
Đêm đỉnh Quảng Châu ngắm phố hoa lệ.
Anh eo nói:
“A Thiển, sau chúng ta đây.
Anh m/ua căn hộ 200m² cho học trường tốt nhất.
Chúng ta cùng đỉnh cao phố, ngắm đường chân trời lánh.”
Nhưng mười năm sau, mệt mỏi trong ngày chờ đợi.
– Chẳng lẽ trong penthouse, học trường quốc tế mới hạnh phúc?
Về hàng, lòng chất đầy tâm sự.
Không biết tâm trạng hay lây từ của tiểu thư Lưu.
Xế chiều đ/au nhừ, ong ong.
May thay Giang còn chút lương tri.
Tan làm.
Anh bó hồng đợi lỗi.
Áo sơ mi trắng Armani c/ắt may chỉn chu, quần âu đen phẳng phiu, đồng hồ Rolex cổ điển.
Giang khoác lên hàng hiệu.
Nhưng mặc áo phông trắng, quần ống rộng và giày thể thao.
Bình luận
Bình luận Facebook