Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi và Giang Triều yêu nhau mười năm, chia tay rồi lại quay về, vướng víu không dứt.
Chúng tôi tham gia vào mọi sự kiện lớn trong cuộc đời nhau, tôi biết từng sở thích nhỏ nhặt của anh, anh chứng kiến mọi mặt x/ấu xí của tôi.
Vào ngày kỷ niệm mười năm, cuối cùng anh đã quỳ một gối trước mặt bạn bè cả hai bên, cầu hôn tôi.
Trong bữa ăn, tôi thấy tin nhắn anh trả lời một cô gái nào đó.
【Anh không yêu cô ấy, nhưng anh phải có trách nhiệm với cô ấy, em hiểu không?】
【Em không hiểu, đêm qua trên giường anh rõ ràng nói người anh không thể thiếu là em! Anh có trách nhiệm với cô ấy, cưới cô ấy, vậy em thì sao? Em là cái gì?】
【Người anh yêu là em, như vậy chưa đủ sao?】
Tôi lặng lẽ uống cạn ly rư/ợu, bảo Giang Triều tôi đi vệ sinh một chút.
Điện thoại vẫn đặt trên bàn, áo khoác của tôi treo trên lưng ghế, trong bát có tôm Giang Triều đã bóc sẵn cho tôi.
Trong chiếc ly úp ngược, nằm chiếc nhẫn đính hôn tôi đeo chưa đầy một tiếng.
Tôi đã không quay trở lại.
Giang Triều, tôi đã nói chia tay nhiều lần.
Nhưng người thực sự muốn đi, chẳng bao giờ từ biệt.
1
Khi đi làm, tôi nhận được bức ảnh bạn gửi.
Trong một cửa hàng trang sức nổi tiếng, Giang Triều đang cùng một cô gái trẻ xinh đẹp chọn nhẫn.
Bạn chẳng nói gì.
Tôi hiểu phần nào tâm ý của cô ấy.
Nghi ngờ Giang Triều ngoại tình, lại sợ chỉ là hiểu lầm.
Tôi trả lời một dấu chấm, báo hiệu tôi đã biết.
Sáu giờ đúng, Giang Triều vẫn như thường lệ đến đón tôi tan làm.
Cùng ăn tối, cùng về nhà, cùng ngủ một giấc.
Rồi khi đêm khuya thanh vắng, Giang Triều lại mặc quần áo rời đi.
Tôi nằm trên giường, nghe tiếng đóng cửa vang lên, mới ngồi dậy, châm một điếu th/uốc.
Đây là năm thứ mười tôi và Giang Triều bên nhau, nhưng đây là lần thứ mấy anh ngoại tình, tôi không nhớ nổi.
Lúc đầu đến với Giang Triều, thực ra tôi đã nghĩ anh sẽ ngoại tình. Rốt cuộc ngay từ đầu tôi đã biết anh là kẻ đào hoa, cũng chuẩn bị tinh thần sẽ không bên nhau lâu dài.
Nhưng chúng tôi chia tay rồi làm lành, vướng víu mãi đến giờ.
Thành thật mà nói, đoạn tình cảm này không phải không thể tiếp tục.
Đến tuổi này rồi, bạn bè đều có gia đình riêng, ngoài giờ làm, chút sức lực ít ỏi còn lại phải dành cho chồng, cho con.
Không thể như thời trẻ, muốn đi du lịch là xách ba lô lên và đi.
Thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy cô đơn, nên cần có người cùng ăn cơm, nói mấy câu vô nghĩa, và giải quyết nhu cầu sinh lý.
Mà tôi và Giang Triều, thực sự hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.
Chúng tôi quen nhau quá nhiều năm, trước mặt anh, tôi có thể không cần che giấu bất cứ điều gì.
Nếu từ bỏ anh, sau này dù tìm bất kỳ người đàn ông nào, có lẽ trẻ hơn, đẹp trai hơn, giỏi giang hơn anh.
Nhưng e rằng khó có được sự thoải mái như khi ở cạnh anh.
Tôi nhả một làn khói th/uốc dài, rồi dập tắt điếu th/uốc.
Tôi không chắc giờ tôi dành cho Giang Triều thứ tình cảm gì, chỉ biết từ lúc nào đó, tôi không còn để tâm đến những lời tán tỉnh, ngoại tình, hời hợt của anh nữa.
Giang Triều là gã đểu đầy quyến rũ, tôi chỉ cần tận hưởng giá trị cảm xúc anh mang lại là đủ, còn những thứ khác, không quan trọng.
Đời người ngắn ngủi, dường như nên kịp thời hưởng lạc.
Chỉ là, thỉnh thoảng trong khoảnh khắc đêm khuya thanh vắng như thế này, tôi vẫn tạm rời khỏi sự tỉnh táo, nhớ về bản thân thuở nhỏ.
Tôi dường như có được mọi thứ tôi từng mong muốn.
Công việc ổn định, thu nhập khá, cuộc sống đàng hoàng.
Nhưng lại cảm thấy, tất cả khác xa so với những gì tôi từng tưởng tượng.
2
Tôi hiếm hoi nảy sinh chút tò mò về Giang Triều và người phụ nữ kia.
Cách sống vợ chồng già giữa tôi và Giang Triều hiện tại, khiến anh không đề phòng tôi.
Anh cũng tin chắc rằng tôi sẽ không vì những bóng hồng bên ngoài mà chia tay anh.
Nên tôi dễ dàng tra được thông tin người phụ nữ đó.
Cô ấy tên Đổng Tuyết, trong danh bạ điện thoại của Giang Triều là một bông tuyết nhỏ.
Tôi nhấn vào ảnh đại diện, là cô ấy thân mật ôm cổ Giang Triều, cả hai cùng giơ tay chữ V trước ống kính.
Giang Triều không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện.
Nên tôi thấy họ cùng đi công viên giải trí, cùng cắm trại, cùng nấu ăn.
Tháng trước Giang Triều đi công tác nước ngoài, còn nhân tiện đưa Đổng Tuyết sang Thụy Sĩ ngắm núi tuyết.
Đôi lúc tôi nghĩ, trên đời một nam một nữ ở cùng nhau, dường như đều qua những bước này.
Bắt đầu là mời ăn uống, giữa chừng là đi chợ nấu cơm.
Vậy đoạn kết thì sao?
Người có thể nương tựa nhau đến đầu bạc răng long thì ít, đa phần đều chia tay khi khúc nhạc tàn.
Tối thứ Sáu, tôi nhận điện thoại của Giang Triều.
Anh bảo có việc đột xuất, không qua cuối tuần với tôi được.
Đây là lối sống hiện tại của chúng tôi, không quá dính dáng, một câu "có việc" nhẹ nhàng, cả hai đều không truy hỏi thêm.
Tôi rõ nguyên nhân anh có việc, theo tính cách cũ, tuần này tôi sẽ đến phòng tập yoga, rồi đến spa.
Nhưng không hiểu sao lần này tôi lại gọi điện cho bạn thân thuở nhỏ của Giang Triều là Tưởng Dực.
Điện thoại bắt máy nhanh, tôi cũng không vòng vo: "Cậu biết tuần này Giang Triều định đi đâu không? Chắc là dẫn Đổng Tuyết đi chơi vài ngày quanh đây?"
Trong lịch sử chat mấy hôm trước, tôi thấy Đổng Tuyết nói muốn đi dạo quanh đây, chỉ là lúc đó Giang Triều chưa đồng ý.
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi trả lời: "Biết, tụi tớ đi chung."
Rồi anh hỏi tôi: "Có cần đặt phòng cho cậu không?"
Có người trả tiền phòng, tôi đương nhiên không từ chối: "Ừ, được, cậu đặt đi."
Chẳng mấy chốc, anh gửi vị trí cho tôi.
Là một điểm du lịch gần đây, tuần này vừa có hội b/ắn pháo hoa, quả thật rất hợp để lãng mạn.
Tôi hỏi sơ qua có những ai, cuối cùng biết toàn là mấy người bạn của Giang Triều.
Hầu hết đều mang bạn gái theo, ai không mang thì với điều kiện của họ, tìm tạm một cô cũng dễ.
Có câu nói cũ, vật cùng loại tụ họp, người cùng nhóm quây quần, Giang Triều là gã đểu thì đám bạn thân huynh đệ xung quanh anh, cũng chẳng kém cạnh.
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook