Hạ Trúc và tôi cãi đến đỏ cả cổ, gương mặt cậu uất ức khổ.
Tôi dội một gáo nước lạnh, dần lấy lại bình tĩnh, lặp đi lặp lại ý trong cậu ấy: 'Em nói em chị?'
Hạ Trúc tức đỏ mặt.
'Em đang đùa chị à? Em chị? Thích nào? Thích chị dùng đế đ/á/nh Không em người dịu dàng hiểu biết Thẩm sao? Chị ngăn cản hai người, em chị đến cùng cực chứ?'
Tôi còn lý trí.
Hạ Trúc sốt ruột: 'Ai bảo em Thẩm Nguyệt? Em chỉ mình chị thôi!'
'Không ta sao còn tặng tài nguyên, hát công trong của ta? Lại còn thằng ngốc từ chối vui vẻ làm chó săn?'
'Không vậy, em tưởng từng giúp đỡ mình nên đền đáp. Em chưa từng hay với ấy!'...
Bình luận
Bình luận Facebook