Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, chuông điện thoại vang lên.
Giang Hàn Vũ vẫn nằm trong danh sách đen của tôi.
Là Kỳ Dương.
"Anh mang đồ ăn sáng cho em rồi, ăn xong chúng ta cùng đi nhé."
Tôi mở cửa.
Anh ấy phủ đầy hơi lạnh, không biết đã đứng trước cửa bao lâu.
Nhưng cơm nắm và sữa đậu trong lòng vẫn còn ấm nóng.
"Đây, đồ của tiệm ở đầu ngõ."
"Mùng một Tết mà họ vẫn mở cửa?"
"Anh nhớ địa chỉ nhà họ, đến tận nơi m/ua chút đồ họ tự làm cho con cái ăn."
Kỳ Dương trước kia từng sống ở tứ hợp viện vài tháng, sau này chuyển đi.
Lần gặp lại anh ấy, đã là thời cấp ba.
Lên xe Kỳ Dương.
Anh bật loa xe, mở nhạc.
Đến đoạn điệp khúc cao trào, anh còn nghêu ngao hát theo.
"Có chuyện gì vui thế?"
"Em đồng ý nhận lời mời của anh, anh rất vui."
Tới nơi, Kỳ Dương lấy hành lý của tôi từ cốp sau.
Tôi theo anh vào sơn trang.
Vừa gặp mặt, chủ quán đã nhiệt tình chào hỏi: "Thằng nhóc, cuối cùng cũng có bạn gái rồi hả?"
Kỳ Dương không phủ nhận.
Mãi đến lúc check-in, ông chủ mới ngẩng lên ngạc nhiên: "Cậu đặt hai phòng?"
"Ừ, hai phòng." Kỳ Dương đáp.
"Suối nước nóng khan hiếm lắm, chỉ đặt được một suối thôi."
"Vậy gắn vào phòng của cô ấy."
Nghỉ ngơi trong phòng một lát, Kỳ Dương nhắn tin: [Tối có hoạt động cắm trại nướng thịt, đi không? Nếu mệt thì nghỉ trong phòng nhé.]
[Đi, em đói rồi.]
Kỳ Dương gửi tôi sticker đang ăn ngấu nghiến.
Đúng giờ, tôi và Kỳ Dương cùng xuống thang máy.
Cửa thang máy mở ra, không ngờ thấy Giang Hàn Vũ và Hàn Tuyết đứng cạnh nhau.
Bốn người, tám mắt chạm nhau.
Hàn Tuyết nhướn mày.
Giang Hàn Vũ mặt đen như mực.
Còn Kỳ Dương, thẳng thừng bật cười.
12
"Đi nhanh nào, hoạt động cắm trại bắt đầu rồi." Tôi khoác tay Kỳ Dương kéo anh ra khỏi thang máy.
Khi đi ngang Giang Hàn Vũ, hắn với tay nắm vai tôi.
Trong ngoài thang máy đều có người qua lại.
Hành động này chặn dòng người, có người lên tiếng phàn nàn.
Giang Hàn Vũ buộc phải buông tay.
Nhân cơ hội đó, tôi nhanh chóng kéo Kỳ Dương đi.
"Chia tay rồi hả?" Giọng Kỳ Dương văng vẳng bên tai.
"Ừ."
"Tiếc quá, anh còn chuẩn bị tinh thần làm kẻ thứ ba rồi."
Tai tôi đỏ bừng, tôi véo mạnh cánh tay Kỳ Dương rồi nhanh chóng hướng về khu cắm trại.
Trên bãi tuyết trắng xóa, tôi và Kỳ Dương mỗi người nướng các xiên thịt ở bếp khác nhau.
Tôi liếc nhìn xung quanh, vô tình ánh mắt va phải Giang Hàn Vũ.
Hắn thẳng hướng đi tới chỗ tôi.
"Tề Uyển Du, em có ý gì đây? Không đi suối nước nóng với anh mà đi với Kỳ Dương?"
"Em đã nói mấy ngày sau em có hẹn rồi mà?" Tôi cúi đầu đặt xiên nướng lên vỉ giữ nhiệt.
"Hơn nữa." Tôi ngẩng lên nhìn thẳng: "Thưa Giang tiên sinh, chúng ta đã chia tay rồi, là em đ/á anh đấy."
Giang Hàn Vũ biến sắc, tức gi/ận đ/ập mạnh vào xe đẩy đồ ăn.
"Em cố tình dẫn Kỳ Dương tới đây cho anh thấy để trêu tức anh phải không?"
"Trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy." Tôi không nhịn được cười.
Liếc thấy mặt Giang Hàn Vũ đang xám xịt, còn muốn nói gì đó.
Hàn Tuyết khéo léo bước tới, e thẹn giơ xiên nướng lên miệng hắn.
"Hàn Vũ, anh nếm thử xem em nướng có ngon không?"
"Anh không đói, em tự ăn đi."
Giang Hàn Vũ dửng dưng nhìn tôi, lời nói là dành cho Hàn Tuyết.
"Anh ăn một miếng đi mà..." Hàn Tuyết ép xiên nướng vào miệng hắn.
Giang Hàn Vũ đành cắn một miếng: "Ngon lắm." Nói xong giơ ngón cái với Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết cười tươi như hoa, cắn ngay chỗ hắn vừa cắn.
Rồi như vừa phát hiện ra tôi, cô ta quay sang:
13
"Ồ, Uyển Du, không ngờ lại gặp em ở đây." Hàn Tuyết đưa tôi xiên nướng mới: "Lúc đầu chị còn nói với Hàn Vũ, nơi này đẹp lắm, tiếc nếu em không đến được."
Tay Hàn Tuyết giơ lơ lửng.
Tôi không nhận xiên nướng.
Tự tay sắp xếp xiên của mình.
Hàn Tuyết thấy vậy bỏ xiên của cô ta lên vỉ giữ nhiệt của tôi.
Tôi dùng khăn giấy gói lại, ném thẳng vào thùng rác.
Mặt Hàn Tuyết tái mét.
Giang Hàn Vũ trầm giọng: "Tề Uyển Du, em quá đáng rồi đấy."
Không hiểu sao, trước đây tôi còn để ý thái độ của Giang Hàn Vũ.
Nhưng sau đêm Giao thừa khóc cạn nước mắt một mình trước TV, dường như tôi đã miễn nhiễm.
Những lời hắn bảo vệ Hàn Tuyết, tôi chẳng còn bận tâm.
Tôi bỏ mặc họ, khoác ch/ặt áo, bưng vỉ nướng rảo bước bỏ lại hai người phía sau.
Về đến lều trại, Kỳ Dương đang ngồi trên ghế nhỏ.
"Lâu quá."
"Vậy nên anh ăn hết đồ nướng của em rồi à? Phần em đâu?"
"Anh về trước, không ăn ng/uội mất." Kỳ Dương gãi đầu: "Anh đi nướng lại, em ngồi trong lều đợi nhé."
Kỳ Dương vừa đứng dậy, tôi kéo tay áo anh.
Khiến anh loạng choạng đ/è lên ng/ười tôi.
Để không đ/è trúng, anh chống hai tay bên trên người tôi.
"Không muốn ở một mình trong lều thì cứ nói thẳng, đâu cần ra chiêu này."
Khuôn mặt Kỳ Dương treo lơ lửng, hàng mi dài khẽ rung.
Mặt tôi đỏ bừng.
Kỳ Dương khẽ cúi đầu, khuôn mặt phóng to trước mắt tôi.
"Hai người đang làm gì thế!" Giọng Giang Hàn Vũ khiến mọi người gi/ật mình.
Những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía chúng tôi.
Giang Hàn Vũ túm cổ áo Kỳ Dương kéo dậy, đ/ấm thẳng vào mặt anh.
Kỳ Dương cũng nắm ch/ặt tay, đ/ấm mạnh vào bụng hắn.
Hai người vật lộn, đến khi nhân viên quản lý chạy tới can ngăn.
Giang Hàn Vũ vẫn không buông tha, như đi/ên cuồ/ng ch/ửi bới Kỳ Dương.
"Kỳ Dương! Đồ tạp chủng không cha không mẹ! Đồ vô học hết cấp ba! Mày là thứ gì?"
Chương 8
Chương 5
Chương 14
Chương 9
Chương 10
Chương 6
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook