Thật là chán, dù tôi thường đùa rằng đây là ổ chó nhưng không ngờ thực sự có chó tới đây ị. Vừa càu nhàu dọn dẹp chăn chiếu, tôi nằm vật ra giường, nhìn trăng qua ô cửa nhỏ tự đục trên mái lều. Trăng ơi trăng vàng. Trăng ơi trăng ngọc. Xin hãy phù hộ cho người tôi thương, bình an trọn kiếp này.

Những ngày sau đó, ngoài lần trả tiền cho Giám thị khối và thầy chủ nhiệm tình cờ gặp Lâu Nguyệt thoáng qua, tôi chẳng thấy cô ấy lần nào nữa. Rồi khi kỳ thi Đại học kết thúc, tôi lại thấy Lâu Nguyệt đến ủng hộ sạp hàng. Hoảng quá, tôi lập tức dời chỗ b/án, tránh mặt cho đến khi cô ấy lên thành phố học đại học. Tốt thật. Cuộc đời rực rỡ của Lâu Nguyệt đã bắt đầu rồi.

Thời gian thấm thoắt trôi, tính đến nay đã hai năm ba tháng năm ngày chưa gặp lại Lâu Nguyệt. Haizz, thật lòng tôi không cố đếm ngày, nhưng trời phú cho cái n/ão tự động hiện số liệu. Tưởng mình khai mở năng lực tiềm ẩn gì, nào ngờ mượn tài liệu cấp ba xem thử. Đúng là, nhìn vào đã hoa mắt, đúng là không phải hợp với học hành.

“Chủ quán, cho một xiên xúc xích.”

Giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi thoăn thoắt phết gia vị, một tay nhận tiền một tay đưa đồ. Nhìn thầy chủ nhiệm hít hà vì cay, tôi vừa cười cợt vừa mở nước đưa thầy.

“Thầy ơi, sao thầy tài thế? Em trốn đâu thầy cũng lùng ra được?”

Mấy năm nay, cứ đến kỳ nghỉ là tôi lại đổi chỗ b/án để tránh Lâu Nguyệt, thế mà thầy vẫn như radar tìm đến đúng chỗ.

Thầy chủ nhiệm liếc tôi đầy tự mãn, vỗ vỗ cái bụng mới chớm phệ: “Đây gọi là bản lĩnh!”

Tôi bật cười, chỉ vào mái tóc thưa dần của thầy nhắc nhở: “Người lớn tuổi rồi nên hạn chế đồ dầu mỡ, coi chừng mỡ m/áu cao đấy.”

Thầy phẩy tay tỉnh bơ, đành bó tay ngồi nhìn. Tiếp một khách nữa xong, tôi rút từ ng/ực áo ra chiếc hộp nhung đỏ. Thầy chủ nhiệm gi/ật mình, mắt sáng rực: “Cho thầy đấy hả?”

“Đương nhiên, sắp đến Ngày Nhà giáo mà em sợ làm thầy mất mặt nên không dám đến, đành bù lại bằng quà vậy.”

“Trời ơi, em nói gì thế…”

Thầy vứt que tre, chùi tay vào áo rồi nâng niu nhận món quà. “Bút máy! Món này thầy thích lắm!”

Thầy cười híp mắt, mái tóc thưa như nhảy múa. Chẳng hiểu sao một món quà nhỏ mà khiến thầy vui thế.

“Học trò khác đến tay không hết à?”

“Không phải! Nhưng có tấm lòng là quý rồi.”

Tôi lau vỉ nướng, khéo léo dẫn dắt câu chuyện sang Lâu Nguyệt. Vừa nhắc đến cô học trò cưng, thầy lại hào hứng kể: “Lâu Nguyệt à? Nghe nữa ở trường đại học giỏi lắm! Đúng là con bé xuất sắc, làm gì cũng nhất.”

Hừm, đương nhiên rồi.

Thầy ngắm nghía cây bút, nheo mắt đọc mấy chữ tiếng Anh khắc trên thân. Lưỡi lè ra mấy vòng mà vẫn phát âm chẳng ra h/ồn. Không hiểu ông thầy dạy toán tranh cãi gì với mấy chữ cái Latinh.

Bỗng thầy quay lưng lại, làm điều gì đó bí mật. Chẳng lẽ cảm động đến phát khóc? Đang định an ủi thì thầy quay phắt lại, mặt đỏ lựng: “Bút này đắt thế? Em đi/ên rồi? Mau đem trả đi!”

Tay phải thầy cầm điện thoại, màn hình hiện trang tra giá. Thầy cuống cuồ/ng nhét bút lại vào hộp, mấy lần không khớp. “Thầy cầm đi, em không chỉ b/án hàng rong suốt mấy năm nay đâu.”

Nhờ kinh nghiệm kiếp trước, ngoài b/án xúc xích tôi còn kinh doanh mặt hàng khác, ki/ếm được khoản kha khá. Tích cóp đủ vốn, mở xưởng sản xuất tại địa phương. Con đường làm giàu xưa lại bước tiếp. Giờ vẫn b/án hàng rong chỉ vì đam mê. Hơn nữa, thầy chủ nhiệm năm nào cũng ủng hộ nhiệt tình, ví tiền chắc mòn vẹt cả rồi.

Thuyết phục mãi, thầy mới yên tâm cất bút vào túi. “Cảm ơn em, Nhậm Nhất Cường.”

Tôi nhăn mặt: “Nói bao lần rồi, gọi em là Nhậm Am Chi. Đừng dùng cái tên quê mùa đó nữa.”

Thầy xoa xoa cây bút trong túi, bĩu môi lắc đầu: “Ồ, Am Chi, Nhậm Am Chi~”

Nghe giọng điệu châm chọc của thầy, tôi đảo mắt ngao ngán. Thầy ngồi xuống bồn hoa sau lưng, buông câu hỏi tò mò: “Sao em nghĩ ra cái tên văn vẻ thế? Trước đâu thấy em chữ nghĩa thế này?”

“Tên này hay chứ?”

Kiếp trước Lâu Nguyệt đặt cho mà. Am Chi, Am Chi. Chà, đúng là có học vấn.

Thầy gật gù, rồi lại lắc đầu: “Nghe cứ như ‘Am tỏ’ ấy. Em là người địa phương à? Giọng đặc sệt.”

Tôi quay lại nhìn thầy chằm chằm khiến thầy phát hoảng. Sao thầy biết được?

Kiếp trước tôi năn nỉ Lâu Nguyệt đặt tên đẹp, cô ấy nghĩ mấy ngày liền đưa ra vài lựa chọn. Cái tên Am Chi này là để trêu tôi. Vì tôi luôn khiến cô ấy yên tâm, nên cô thường xoa đầu tôi mà đọc câu “Minh nguyệt bất am ly h/ận khổ”. Nhưng tôi hiểu ngầm: Am tỏ, am tỏ. Những nỗi niềm của vầng trăng, tôi đều thấu hiểu.

Haha, tôi nhất quyết chọn tên này. Hay là dân học hành đều có linh cảm này? Liếc lên trời, tôi quyết định thu xếp hàng, quết nốt gia vị lên mấy xiên xúc xích còn lại đưa thầy: “Biếu sư mẫu đấy ạ.”

Chưa kịp đợi thầy móc ví, tôi đã đạp xe vút đi như gió.

Danh sách chương

5 chương
10/06/2025 00:59
0
10/06/2025 00:37
0
10/06/2025 00:35
0
10/06/2025 00:34
0
10/06/2025 00:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu