Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Lâm Thu
- Chương 1
Văn Tranh theo đuổi tôi nhiều năm trời.
Từ thời du học đến khi đi làm, anh luôn hiện diện trong những bước ngoặt quan trọng của đời tôi.
Dù sở hữu ngoại hình ưu tú, gia thế hiển hách, anh vẫn sẵn sàng vào bếp nấu ăn cho tôi, lặng lẽ đứng sau làm hậu phương.
Mọi người đều bảo, tôi hưởng đại vận mới gặp được công tử tốt bụng thế này.
Tôi chỉ cười khẽ.
Điện thoại rung lên thông báo tin nhắn từ Văn Tranh.
【Xin lỗi Lâm Thu, cô ấy theo đuổi anh khổ quá, anh không muốn cô ấy giống anh ngày xưa.】
Sau đó, cuộc sống tôi chìm vào tĩnh lặng.
Cho đến khi một người đàn ông khác xuất hiện.
Chúng tôi tổ chức hôn lễ dưới sự chứng kiến của Văn Tranh, trao nhau lời thề ước.
01
Văn Tranh đón tôi tan làm khi tôi vừa kết thúc tranh luận công việc với đồng nghiệp.
Những chiếc khăn lụa trên m/a-nơ-canh được buộc lo/ạn xạ, bản phác thảo ngổn ngang trên bàn.
Anh khoác áo choàng len, toát lên vẻ quý tộc từ đầu đến chân.
Ánh đèn rọi xuống khiến anh chẳng khác người mẫu trên sàn diễn.
Đồng nghiệp đã quen với sự xuất hiện của anh, nháy mắt hỏi tôi:
"Bao giờ mới chính thức nhận lời vị hộ pháp 24/7 này?"
Tôi xếp gọn bản vẽ, bật cười:
"Đừng học lỏm bừa bãi, cô dùng từ sai hết cả rồi."
Cô ấy đang học tiếng Trung, thường xuyên nói ngược ngạo.
Vừa cầm túi xách lên, bàn tay lớn của Văn Tranh đã đón lấy.
Nụ cười tắt lịm, tôi im lặng để mặc anh chiều chuộng.
"Anh đặt bàn ở nhà hàng Pháp rồi, đi luôn nhé?"
Bước ra đường, tôi giành lại túi xách, giọng bình thản:
"Văn Tranh, anh không cần làm thế."
Tôi ngẩng mặt nhìn sang bên kia phố, nơi một cô gái đang đứng.
Cô ta rụt cổ trong chiếc khăn choàng dày, giậm chân vì lạnh.
Văn Tranh theo hướng mắt tôi nhìn, vội vàng né tránh.
Anh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt cứ vô thức liếc về phía đó.
Để chứng minh điều gì, anh nắm ch/ặt tay tôi kéo đi.
Tôi thở dài, để mặc anh dắt mình bước đi.
02
Tôi và Văn Tranh là hàng xóm.
Lớn lên cùng nhau.
Nhưng chúng tôi có một điểm khác biệt.
Nhà anh hạnh phúc viên mãn.
Mỗi tối tựa ban công, tôi đều nghe thấy tiếng cười đùa từ nhà họ.
Còn cha mẹ tôi đã mất từ lâu.
Bố ngoại tình, ch*t trên giường tình nhân.
Thủ phạm, chính là mẹ tôi.
Sáng hôm sau, cậu tôi bay về nước gấp, ôm tôi run bần bật.
Nhưng tôi chẳng thấy đ/au lòng.
Từ khi có trí nhớ, họ đã cãi nhau không ngớt.
Bố dùng tiền và thế lực của mẹ mở công ty, rồi nuôi bồ.
Mẹ không ngừng gây gổ, giả ốm để ép bố về.
Những đêm bố vắng nhà, bà thường ôm tôi nhắc lại chuyện cũ.
"Mẹ ơi, ông ấy chỉ lừa bà để cưới thôi."
Bảy tuổi, tôi phơi bày sự thật về tình yêu của họ.
Mẹ tôi im lặng cả đêm. Hôm sau, tai họa ập xuống.
Tôi chưa từng kể với cậu.
Mình cũng là đồng phạm.
Nếu không vì tôi vạch trần sự thật, có lẽ mẹ đã không bị kích động.
Sau khi c/ắt của quý bố, bà siết cổ ông rồi nhảy lầu t/ự v*n.
Khi nhận diện, không một th* th/ể nào nguyên vẹn.
Văn Tranh, cũng từ đó xoay chuyển cuộc đời tôi.
03
Ngồi trong nhà hàng, Văn Tranh có vẻ bồn chồn.
Tôi gập thực đơn: "Nếu không thoải mái, ta về trước đi."
Anh co rúm ngón tay: "Không sao, dùng bữa đã."
Tôi mặc kệ, gọi món như không biết gì.
Anh đã cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi cớ chi từ chối.
Điện thoại vang lên, đồng nghiệp rủ tôi dự tiệc tối.
Nhìn người đàn ông đang giấu nỗi niềm, tôi lạnh lùng nhắn đồng ý.
Rồi lau miệng đứng dậy.
"Tôi có việc, đi trước đây."
Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên anh không hỏi tôi đi đâu, có cần đưa đi không.
Vội vàng thanh toán, boa nhiều hơn thường lệ.
Tôi khoác áo choàng, chào tạm biệt anh ở cửa.
Đến góc phố, tôi quay lưng, khoanh tay lạnh lùng quan sát.
Văn Tranh đứng bên kia đường, tay ôm trán đầy bất lực.
Cô gái trước mặt lại cười toe toét.
Dùng tay xoa má hồng, nở nụ cười rạng rỡ.
Từ công ty đến nhà hàng, cô ta đúng là bền bỉ.
Giống hệt Văn Tranh ngày trước.
Tôi thu tầm mắt, lạnh lùng rảo bước.
Gót giày gõ nhịp trên vỉa hè, gió lạnh xát vào mặt.
Đàn ông đều như thế cả thôi.
Có gì mà thất vọng?
04
Đây không phải lần đầu cô ta xuất hiện.
Ban đầu Văn Tranh còn che giấu sự tồn tại của cô.
Anh theo tôi du học, ngày ngày quấy rầy tôi trong trường.
Tôi từng nói, tôi không tin vào bất cứ thứ tình cảm nào.
Đặc biệt là thứ gọi là tình yêu.
Văn Tranh khi ấy mắt sáng như sao trời vừa tắm mưa.
Giống hệt ánh mắt trong tang lễ bố mẹ tôi.
"Không sao, Lâm Thu, anh sẽ mãi thích em."
Năm thứ hai sau lời hứa đó, Hướng Tiểu Viên xuất hiện.
Cô ta như chim sẻ lạc vào rừng, lảnh lót không ngớt.
Khi chị khóa trên tốt nghiệp, ký túc có chỗ trống.
Hướng Tiểu Viên đã đến.
Gặp Văn Tranh lần đầu, cô ta thẳng thừn đòi liên lạc.
Ánh mắt Văn Tranh chớp động, nhưng vẫn hướng về tôi.
Tôi làm lơ, tiếp tục việc riêng.
Từ đó, Văn Tranh có thêm cái đuôi nhỏ.
Anh từng phàn nàn Hướng Tiểu Viên vô duyên, lúc nào cũng đòi đi chung.
Dần dà, anh bắt đầu chu đáo với cô ta.
Cách xưng hô vẫn vậy.
Chỉ khác ở giọng điệu.
Trước tốt nghiệp, anh hùng h/ồn lên kế hoạch tương lai, hứa tạo bất ngờ cho tôi.
Ngày tốt nghiệp, anh đến như mọi khi.
Nhưng sau khi tặng hoa, anh định chụp ảnh giúp tôi và Tiểu Viên.
Tôi từ chối.
Bởi tôi gh/ét sự vô duyên của Hướng Tiểu Viên.
Chương 7
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook