Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Vô Tình Sa Ngã
- Chương 10
Tôi không phủ nhận tình cảm của mình dành cho Quý Đảo Châu, nhưng duy trì mối qu/an h/ệ với người khác biệt hoàn toàn về địa vị xã hội là việc cực kỳ hao tâm tổn sức. Tôi vốn là kẻ sợ phiền phức, cuộc sống đơn giản bình thường, chỉ muốn học hành chăm chỉ thi đỗ đại học để có thể đưa bà đi thăm thú những miền đất xa xôi, chỉ vậy thôi.
Với Quý Đảo Châu, tôi nghĩ, giữ những kỷ niệm ấy ở nơi ấm áp nhất chính là lựa chọn tốt đẹp nhất.
Bà nội thở dài đầy bất lực.
"Cháu à, từ nhỏ đã biết điều. Cái gì cũng tốt, duy chỉ có điều quá lý trí. Nhiều lúc cháu đừng nghĩ ngợi phức tạp, cứ nghe theo tiếng lòng mình, phần còn lại hãy để ông trời quyết định."
"......"
Hai ngày sau.
Tôi dặn dò bà nội giữ gìn sức khỏe, thu xếp hành lý lên đường nhập học.
Bước vào năm cuối cấp ba, thời gian càng trở nên gấp gáp, cuộc sống như bị ch/ôn vùi trong sách vở và đề thi khiến tôi chẳng có thời gian nghĩ ngợi điều gì khác.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ về Quý Đảo Châu.
Nhớ xem cậu ấy đã biết kiềm chế tính cách bốc đồng chưa, có ăn uống học hành tử tế không, đã kết bạn mới chưa...
Rồi ngay lập tức lại chìm nghỉm trong biển đề thi chất ngất.
Kỳ nghỉ tháng mười một, tôi về thăm nhà.
Mùa thu năm nay đến hơi muộn.
Khi tôi về đến nơi, bà nội vẫn mặc chiếc áo ngắn hoa yêu thích ngồi hóng mát dưới gốc cây trong sân, ngân nga điệu hát quen thuộc.
Mọi thứ dường như chẳng đổi thay chút nào.
Nhắm mắt lại, dường như vẫn thấy hình ảnh chàng thiếu niên ngái ngủ bước ra từ trong nhà, giọng lè nhè càu nhàu: "Ồn quá, đúng là muốn đ/á thằng gà quái q/uỷ đó xuống mương..."
Đêm trước ngày trở lại trường, tôi nhận được cuộc gọi lạ.
Đầu dây bên kia ồn ào hỗn độn, dường như đang ở chốn đông người.
Đúng lúc tôi định cúp máy, giọng nói quen thuộc vang lên nghẹn ngào:
"Lâm Sơ Nguyệt..."
"Cô thật sắt đ/á... nói không liên lạc là dứt khoát c/ắt đ/ứt... Cô biết tôi đợi cuộc gọi của cô bao lâu rồi không..."
Hắn hình như đã uống rư/ợu, giọng nói ngà ngà say, lời lẽ lộn xộn khó hiểu.
Hắn nói nhớ bánh bí ngô bà nội làm, nhớ lũ trẻ con lẽo đẽo gọi "anh Hai", nhớ chú chó vàng biết lộn nhào trước cổng làng...
Tôi lặng thinh nghe, không hồi đáp.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn lịch treo tường, khẽ thốt lên:
"Quý Đảo Châu, sinh nhật vui vẻ."
21
Sau tiết Lập Đông, tiết trời càng lạnh giá.
Nhân dịp trường cho nghỉ, tôi về nhà lấy thêm quần áo ấm.
Tiểu Đào đến chơi, thấy tôi liền xót xa: "Chị Nguyệt ơi, học hành vất vả lắm hả? Chị g/ầy hẳn đi rồi."
Tôi xoa đầu cô bé mỉm cười: "Đừng lo, Tết đến là lại b/éo lên thôi."
"Ồ, sao hôm nay mặc đồ mới đẹp thế?"
Tiểu Đào hồ hởi: "Ba mẹ m/ua cho đấy! Họ bảo gặp được ông chủ tốt bụng, năm nay phát thưởng sớm nên chưa Tết đã có đồ mới. Mẹ em còn hứa Tết sẽ m/ua thêm nữa!"
Nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt cô bé cong cong hạnh phúc: "Đến lúc anh Vũ Trụ về, em sẽ mặc thật xinh đón anh ấy!"
Tôi khựng lại, gượng cười:
"Ừ."
Khi lục tủ quần áo, một túi giấy rơi ra.
Đó là chiếc khăn Quý Đảo Châu tặng.
Tôi lặng nhìn nó hồi lâu, rồi cất vào cặp sách.
Trở lại trường, guồng quay cuộc sống khiến tôi nhanh chóng quên bẵng cuộc điện thoại ấy.
Cho đến một chiều thứ Sáu tan học.
Hành lang lớp học tụ tập đám đông háo hức nhìn ra ngoài, mặt mày hớn hở bàn tán xôn xao.
Cuộc sống học đường nhàm chán thường ngày, đáng lẽ giờ này mọi người đã cuốn gói về hết.
Tôi tò mò liếc nhìn, thoáng nghe họ thì thào:
"Nhanh lên, anh ta đứng đó một lúc rồi, hình như đang đợi ai, không mặc đồng phục, chắc là học trường khác."
"Trời ơi đúng rồi, đồ hiệu xịn quá, phải chụp lại đăng MXH mới được..."
"......"
Tôi thu tầm mắt, tiếp tục làm bài.
Đến khi ngẩng đầu, trời đã sẩm tối.
Cuối tuần này không định về nhà, tôi xếp xong tập đề thi định về ký túc ăn tạm bánh mì.
Bước xuống sảnh, bỗng nhận ra dưới gốc cây ngô đồng khổng lồ có bóng người quen thuộc.
Trời tối mịt, học sinh đã về hết, chỉ còn hắn đơn đ/ộc đứng dưới tán cây, phong phanh áo mỏng trông thật tội nghiệp.
Bước chân tôi khựng lại, đờ người.
"Quý Đảo Châu."
Có lẽ đứng gió lâu quá khiến đầu óc đơ đơ, hắn phản ứng chậm.
Hồi lâu sau mới chậm rãi đưa mắt nhìn tôi, hàng mi dài chớp chớp, giọng khàn đặc vì lâu không nói:
"Sao giờ mới ra..."
Tôi đứng lặng, mắt dán vào đôi bàn tay hắn đỏ ửng vì lạnh.
"Đợi lâu chưa?"
Ý tôi muốn hỏi: Đứng đấy không lạnh à?
Hắn cúi mặt thì thào: "Ba tháng rồi."
Im lặng ngắn ngủi.
Tôi thở dài cởi khăn quàng cổ.
"Lại đây, cúi đầu xuống."
Khoảng cách dần thu hẹp, Quý Đảo Châu nín thở, người cứng đờ như tượng gỗ, để mặc tôi quấn chiếc khăn còn hơi ấm quanh cổ.
Thời gian như ngưng đọng.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt tôi trong tầm mắt, mắt lấp lánh: "Lâm Sơ Nguyệt, đây là chiếc khăn tôi tặng cô..."
Tôi rút tay về, giọng điềm nhiên: "Lấy đại thôi, trả lại cho cậu."
Không thèm hỏi tại sao hắn đến, tôi lạnh lùng:
"Trời lạnh, về đi."
Tôi né ánh mắt định bỏ đi.
Cổ tay bị hắn nắm lấy.
Quay đầu lại, thấy mắt hắn đỏ hoe, như dồn nốt can đảm cuối cùng:
"Lâm Sơ Nguyệt, đừng xua đuổi tôi nữa..."
22
Cuối cùng vẫn phải về nhà –
Cùng với Quý Đảo Châu vô gia cư.
Theo lời hắn, trước khi đến đã cãi nhau kịch liệt với Quý Thường Phong, giờ không còn chỗ nào để đi.
Bà nội vừa ngạc nhiên vừa xót xa: "Thằng bé ngốc này, mặc phong phanh thế này, đợi bà đi lấy áo ấm..."
Đúng lúc bà đang lải nhải với Quý Đảo Châu thì chuông điện thoại reo.
Bình luận
Bình luận Facebook