Anh ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng cất giọng trầm đ/áng s/ợ: "Kim Trầm đã c/ứu cô, cô n/ợ hắn một mạng."
Tôi ngoan ngoãn mỉm cười với anh ta.
Khi anh ta quay lưng định rời đi, tôi đột nhiên lên tiếng: "Ba, n/ão Kim Trầm sau này chắc không dùng được nữa đâu, giao Cố gia cho con quản lý sẽ an tâm hơn."
Cố Dạ Hàn không ngoảnh lại, thẳng đường đến phòng bệ/nh của Kim Trầm.
Trương Phủ đúng lúc mở lời: "Cảnh sát điều tra rồi, phanh hỏng, kết luận là t/ai n/ạn."
"Không quan trọng."
Tôi nói ngắn gọn: "Nhân cơ hội này, cậu đi lục soát nhà Kim Trầm."
Kim Trầm và Cố Dạ Hàn đã dàn dựng vụ này kỹ lưỡng, đương nhiên không để lại manh mối. Thay vì mất công tra khảo, chi bằng nhân lúc nguy nan mà nắm thóp họ.
Ngày xuất viện, nghe tin Kim Trầm chuyển sang phòng thường, tôi mang hoa đến thăm.
Mẹ tôi cũng ở đó, ngồi bên giường lau nước mắt.
Đứa con ruột nằm viện cả tháng trời phòng bên cạnh, bà chẳng thèm ghé thăm một lần.
Nhưng tôi không bận tâm.
Tôi đảo mắt quan sát bà, chợt nhận ra Niệm Khiếu Khiếu dường như đã trở lại cuộc sống bình thường. Cố Dạ Hàn không giam lỏng hay hành hạ bà nữa.
Điều này chỉ chứng tỏ một điều - hắn đã hết yêu bà.
"Cô đến làm gì? Còn hại A Trầm chưa đủ sao?" Niệm Khiếu Khiếu gi/ận dữ, giọng the thé: "Cô đ/ộc á/c thật đấy, dám gi/ật vô lăng! Cô sợ A Trầm không ch*t chắc?"
"Không gi/ật thì ch*t chính tôi."
Tôi cười nhạt: "Đã vậy, tốt nhất hắn ch*t đi."
Bà ta choáng váng trước thái độ thẳng thừng của tôi, đờ người không biết đáp lại sao.
Tôi bước qua Niệm Khiếu Khiếu, đặt hoa lên đầu giường, an ủi Kim Trầm đang tái mét: "Yên tâm đi Kim tổng, tôi nhất định điều tra tới cùng, cho anh một lời giải đáp."
Kim Trầm quay mặt vào tường, im thin thít.
Tôi lật sổ bệ/nh án, giả vờ kinh ngạc: "Kim tổng tuấn tú thế này, sao lại mắc bệ/nh phải đi khám hậu môn vậy?"
"Hay tại ăn cơm mềm nhiều quá, ruột yếu đi?"
Kim Trầm không nhịn được nữa, mặt xanh như tàu lá.
"Cô khá lắm, Cố Vãn Vãn."
Giọng hắn đầy hằn học nhưng yếu ớt chẳng đ/áng s/ợ. Tôi cười tươi: "Sao dám đọ được với anh."
Kim Trầm nằm viện, công ty thiếu người đảm đương. Tôi trực tiếp nộp CV cho Cố Dạ Hàn, một ngày sau nhận được offer.
Thuộc hạ của Kim Trầm mặt ngoài tỏ vẻ cung kính, nhưng ngấm ngầm gây khó dễ. Tôi không nóng gi/ận, quay đầu dẫn Trương Phủ ký hợp đồng với công ty Anh, số tiền hợp tác chín con số giúp tôi đứng vững.
Đám người Kim Trầm bị bỏ rơi, việc tốt không tới phần. Từ nhân vật chủ chốt thành kẻ thừa thãi. Ngược lại, đội của Trương Phủ dưới sự dẫn dắt của tôi liên tục lập kỷ lục doanh số.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Cố Dạ Hàn xem kế hoạch của tôi gật đầu tán thưởng.
"Con không tệ."
"Con không tệ," tôi từ tốn đáp lời, "nhưng ba vẫn không muốn giao công ty cho con phải không?"
Cố Dạ Hàn im lặng hồi lâu, bình thản nói: "Vãn Vãn, con đi được đến đây đã hơn nhiều người rồi. Ba biết con muốn chứng minh cho ba thấy, ba công nhận đã xem thường con."
"Dừng lại đi, ba sẽ tìm cho con một nhà tốt."
Chứng minh cho ông ư?
Ba yêu quý ơi, ông là thứ gì mà đáng để con tốn công sức chỉ để ông nể phục?
Thứ con muốn, là tòa kim sơn lấp lánh tên Cố thị.
8
Nửa năm sau, Kim Trầm hồi phục. Dưới sự dẫn đường của Niệm Khiếu Khiếu, hắn hăng hái bước vào văn phòng tôi.
"Cố Vãn Vãn, cô chiếm chỗ đủ lâu rồi, đến lúc trả lại vị trí cho A Trầm!"
Niệm Khiếu Khiếu vừa công kích tôi, vừa dịu dàng lau mồ hôi cho Kim Trầm: "A Trầm đừng mệt nhé, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng."
Kim Trầm mỉm cười: "Cảm ơn dì, cháu không mệt."
Tôi bật cười.
Nhìn hai người mặt đầy khó chịu, tôi quẳng ra xấp ảnh: "Gọi gì dì, các người nên xưng chị em mới đúng."
Ảnh vung khắp sàn. Mặt Kim Trầm biến sắc, quên mất lời dặn của bác sĩ, vật vã che đậy. Nhưng Niệm Khiếu Khiếu không m/ù. Bà r/un r/ẩy nhặt một tấm, giọng nghẹn đắng: "Cái này là..."
Trong ảnh là Kim Trầm và ba tôi. Mẹ tôi gào thét, tay run bần bật.
Bà ta cả đời phòng ngừa phụ nữ bên cạnh chồng, mỗi lần thấy Trương Phủ như bò mộng thấy vải đỏ, nào ngờ đàn ông mới là mối họa.
"Đồ... đồ bi/ến th/ái!" Niệm Khiếu Khiếu gào lên đi/ên cuồ/ng: "Mày dám động vào đàn ông của tao? Tao gi*t mày..."
Cuộc chiến giữa người đàn bà đi/ên và gã đàn ông yếu ớt trở nên ngang sức. Tôi định mở túi bim bim thì Cố Dạ Hàn xông tới, đ/á bật Niệm Khiếu Khiếu, ôm ch/ặt Kim Trầm.
"Có sao không? Đau đầu không?"
Bên ngoài, đám đông tụ tập xem cảnh tượng chấn động. Mặt Kim Trầm đỏ lên tái đi, không dám ngoảnh nhìn đồng nghiệp cũ, nghiến răng: "Tôi không sao."
"Tại sao?!" Niệm Khiếu Khiếu níu quần Cố Dạ Hàn, khóc lóc: "Dạ Hàn, anh nói sẽ yêu em cả đời mà. Em có điểm nào kém hắn?"
Chợt nhận ra đã lâu không bị ng/ược đ/ãi , bà ta đi/ên cuồ/ng t/át vào mặt mình đến chảy m/áu, gi/ật x/é quần áo: "Anh nhìn em đi! Em không đẹp hơn hắn sao? Nhìn em đi!"
Ánh mắt Cố Dạ Hàn đầy gh/ê t/ởm: "Khiếu Khiếu, biết điều đi. Bà vẫn là phu nhân Cố gia."
Bình luận
Bình luận Facebook