Hoa Song Sinh (Giấc mơ thứ bảy của đêm)

Chương 1

13/06/2025 10:30

Tôi và em trai là sinh đôi trai gái. Mẹ bảo tôi phải biết ơn em cả đời, nếu không có em thì đã chẳng có tôi. Mẹ bêu tôi học theo chị gái, phải biết điều hơn. Chị gái ngoan ngoãn chăm em, ngoan ngoãn làm thêm việc nhà. Chị ấy hằng mong được học đại học, nhưng bố mẹ lại bắt chị phải 'biết điều' mà nhường cơ hội học hành...

1

Tôi và em trai là sinh đôi, hồi nhỏ cứ gặp nhau là đ/á/nh nhau. Em trai lực lưỡng thường húc tới tấp khiến tôi ê ẩm. Còn tôi móng tay dài, thường cào nhem nhuốc mặt em. Đau xươ/ng không kiểm chứng được, nhưng vết m/áu trên mặt thì rõ như ban ngày. Nên mỗi khi bố mẹ về thấy thế lại m/ắng tôi: 'Là chị gái, không nhường em được à?' 'Nếu không có em trai thì mày đã chẳng được sinh ra, vì thế mày phải bảo vệ và nhường nhịn em cả đời.'

Hồi đó ở quê có chính sách: con đầu lòng là gái thì được sinh thêm. Chị gái tôi hơn tôi 4 tuổi. Khi mẹ mang th/ai đôi chúng tôi, đã đi phòng khám chui siêu âm. Lần đầu thấy tôi là gái, em trai thì mờ không rõ. Ông nội nhất quyết bỏ th/ai: 'Cả vùng này chưa thấy sinh đôi trai gái bao giờ, chắc lại hai đứa con gái. Cần nhiều con gái làm gì?' Mẹ không nỡ, nửa tháng sau lại đi siêu âm lần nữa. Lần này thấy rõ em trai, chúng tôi mới được giữ lại.

Dân làng thường nói với tôi: 'Đan Đan, nếu không có em trai thì mày làm sao sống được?' 'Phải biết nhường em, con gái con đứa đòi tranh giành làm gì.'

Nay nhiều cặp chỉ sinh một con, con gái được nâng niu như báu vật. Nhưng thời đó khác. Không phải cha mẹ gh/ét con gái, nhưng nhất định phải có con trai. Càng nghèo khó lạc hậu, tư tưởng này càng nặng. Sau núi làng tôi có nhiều nấm mồ nhỏ không bia. Mẹ cấm chúng tôi đến đó chơi. Vì dưới đó ch/ôn những đứa trẻ chưa từng thấy mặt trời. Gió thổi qua rừng phát ra tiếng 'ù ù'. Cụ già bảo đó là tiếng khóc của những đứa trẻ. Có lẽ chúng đã lăn qua vạc dầu địa ngục ngàn vạn lần, gột rửa hết tội kiếp trước mới đổi được kiếp người. Thế mà bị chối bỏ dễ dàng. Linh h/ồn bé nhỏ mắc kẹt trên đồi hoang, vĩnh viễn không siêu thoát.

Vì thế tôi được sống nhờ em trai, phải biết điều: Không được b/ắt n/ạt em. Không tranh đồ ăn với em. Phải bảo vệ, nhường nhịn em.

Hồi nhỏ nhà nghèo, chỉ dịp lễ tết mới có thịt gà. Khi có khách, trừ em trai, tôi và chị không được lên bàn ăn. Mẹ gắp vài miếng thịt x/ấu cho chúng tôi ăn trong bếp. Đùi cánh gà không được đụng, kẻo khách thấy sẽ chê bọn trẻ tham ăn. Khi không có khách, đùi gà đều thuộc về em. Tôi và chị mỗi đứa một cái cánh. Mẹ dối đó là 'đùi gà con', ngon hơn đùi to. Tôi thường gào khóc: 'Sao hai cái đùi mà không cho con ăn? Tại sao chỉ cho nó?'

2

Tôi gào thét, lăn đùng ra đất. Đôi khi mẹ mềm lòng, giành lại chút đùi gà từ miệng em cho tôi. Ông nội quát: 'Con gái mà tham ăn thế sau này ai lấy?' 'Chúng mày nuông chiều nó. Mấy cô mày xem, đứa nào hư đốn thế?'

Khi giành được đùi gà, tôi chia với chị. Chị luôn cười từ chối: 'Em ăn đi. Chị lớn hơn nhiều, sao tranh đồ ăn với em được.' Mẹ m/ắng tôi: 'Nhìn chị mày xem. Bao giờ mày mới biết điều như thế?'

Đứa trẻ ngoan được khen ngợi. Nhưng chẳng có đùi gà, sữa bột, nước cam, kẹo bạc hà... Đứa trẻ nhỏ lần giở suy nghĩ: Thôi vậy. Tôi chẳng muốn đ/á/nh đổi những thứ hữu hình để lấy danh hão.

Ở quê, con trai có nhiều đặc quyền. Như không phải làm việc nhà. Em trai không quét nhà vì 'quét không sạch'. Không nấu ăn vì 'nấu dở'. Không giặt đồ vì 'đàn ông ra ao giặt đồ bị chê cười'. Cũng chẳng phải c/ắt cỏ, vun khoai, cho lợn ăn.

Mỗi khi tôi bất bình, chị gái lại đặt sách vào giỏ, đỡ lấy công việc của tôi: 'Đừng gi/ận nữa. Muốn chơi thì đi, chị làm phần này.' Chị luôn thế. Vì là chị cả nên nhẫn nhịn, nhường nhịn mãi. Tôi thở dài: 'Thôi, chị mà làm hộ thì còn đâu thời gian học.'

Chị rất thích học, lại học giỏi. Điều tôi luôn ngưỡng m/ộ. Công việc đồng áng duy nhất em trai làm là gặt lúa cấy mạ vào mùa. Hồi đó không có điều hòa, chỉ chiếc quạt trần cũ kỹ. Mùa gặt vào hè nóng như đổ lửa. Buổi trưa nóng quá, chúng tôi trải chiếu ngủ dưới đất. Đôi khi tôi và chị đã nằm chỗ mát nhất, em trai đến lại xô đẩy: 'Nóng quá! Dịch ra!' Tôi cứng rắn: 'Chúng tôi đến trước, sao phải nhường?' Bố mẹ liếc tôi rồi nhìn chị - vốn dễ tính. Tôi níu chị: 'Đừng nhường! Tại nó ham chơi đến muộn.' Nhưng chị gạt tay tôi, xoa đầu: 'Không sao, chị không nóng.' Chị nhường chỗ, dặn em: 'Nằm đây thì đừng cãi nhau với Đan Đan nhé.' Em trai vội đồng ý, nằm xuống liếc tôi đầy đắc ý: 'Chị cả tốt quá, không như mấy kẻ ích kỷ...'

Danh sách chương

3 chương
13/06/2025 10:33
0
13/06/2025 10:31
0
13/06/2025 10:30
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu