Tôi mở điện thoại lên quay phim, giấu vào túi rồi đẩy cửa bước vào nhà. Phương Cường không có ở đó. Thằng em Phương Quang Tông 13 tuổi đang vừa uống Coca vừa chơi game. Đồ uống có gas đã làm hỏng hàm răng của nó, cái miệng đầy cao răng mở ra đóng vào liên tục, phun toàn những lời tục tĩu. Trương Phân đang c/òng lưng giặt giũ. Thấy tôi về, bà ta ném mạnh cái chậu xuống đất: 'Con ranh này còn biết về à? Vừa hay, đi giặt đống này cho mẹ!' Tôi liếc nhìn vào trong chậu - quần l/ót của Phương Quang Tông. Bình luận mạng đã bùng n/ổ trước tôi: [Trời ơi, bà này bình thường không? Đây là con đẻ à?] [Sao không úp chậu vào mặt bả đi? Dù gì mày cũng không ở đây nữa, cần gì giữ mặt?] [Làm ơn úp thêm chậu vào mặt thằng Quang Tông nữa đi...] Tôi phớt lờ những dòng bình luận, chỉ cúi xuống nói: 'Tự giặt đi, tôi có việc phải làm.' Trước kia, Phương Cẩn và bà ta đều là nạn nhân của những trận đò/n. Nhưng giờ thì Phương Cẩn đã thoát khỏi số phận đó. Bà ta không vui vì con gái được hưởng phúc, mà c/ăm gh/ét vì con được nhận tài trợ. Gh/en tị vì con gái thoát được việc nhà và đò/n roj, c/ăm h/ận vì con dám sống tốt hơn mình. 'Đồ bất hiếu! Đồ tốn tiền! Dám ăn nói kiểu đó với mẹ à?' Bà ta giơ tay định t/át tôi. Nhưng bị tôi chặn lại. 'Bà dám đ/á/nh tôi thật à?' 'Gi*t tôi đi, xem nhà còn tiền cho cậu ấm cưng tiêu xài nữa không?' Bà ta ch/ửi rủa thậm tệ, chỉ thẳng vào mặt tôi: 'Đồ tạp chủng - đời mẹ khốn nạn mới đẻ ra cái giống như mày!' Phương Quang Tông thấy cảnh cãi lộn thì vô cùng phấn khích, vỗ tay hùa theo: 'Đồ tạp chủng! Đồ tốn tiền!' Trước đây, Phương Cẩn sẽ cảm thấy đ/au lòng. Nhưng tôi không phải cô ấy. Bình luận đi/ên tiết: [Đúng là đi/ên lo/ạn! Lại có người mẹ như thế thật sao!] [Tình cảm con người phức tạp lắm, thật sự có những bà mẹ gh/en tị với con gái.] [Bả đã bị tẩy n/ão rồi, xem con gái là khởi ng/uồn bất hạnh, trước khi sinh Quang Tông cũng bị người đời chê bai.] [Thế là mang h/ận th/ù trút lên con mình sao?] Tôi phẩy tay bỏ vào căn phòng nhỏ cạnh nhà vệ sinh. Lấy ra một số giấy tờ học vấn và đồng phục, đồng thời ghi lại môi trường sống của Phương Cẩn. Định rời đi thì gặp Phương Cường về. Hắn mặc chiếc sơ mi không biết bao lâu chưa giặt, mùi rư/ợu th/uốc lá xộc lên nồng nặc. Thấy tôi đeo balo, hắn hỏi: 'Đi đâu đấy?' 'Tôi ra ngoài.' Trương Phân nghe thế liền giãy nảy: 'Con ranh này dám bỏ nhà đi hả?!' Phương Cường cũng tỉnh táo hẳn, sợ mất cây ATM biết đi: 'Mày muốn chạy đi đâu? Cứng đầu rồi à?!' Tôi đưa ra lý do đã chuẩn bị sẵn: 'Giang Kiệu bảo tôi dọn ra ngoài. Anh ấy muốn tôi đến ở cùng.' Không khí đông cứng. Phương Cường tiêu hóa thông tin. Trương Phân đỏ mắt: 'Đồ mất dạy! Đồ đĩ thoã! Còn bé tí đã biết chui vào nhà trai!' 'Mày... a!' Phương Cường t/át Trương Phân một cái đ/á/nh bốp. 'Con mụ này c/âm mồm lại cho tao!' Bà ta co rúm lại, kh/iếp s/ợ nhìn chồng. Tôi lạnh lùng đứng nhìn. Phương Cẩn thương mẹ, nhưng tôi thì khác. Tôi tôn trọng vận mệnh của người khác. Tôi cười khẽ: 'Tôi đi được chưa?' 'Được, được.' Phương Cường biến sắc mặt, cười nịnh. 'Con gái, nhớ ki/ếm cách có bầu sinh con trai, mẹ vinh con quý, bố cũng nhờ.' Bình luận ngập tràn ký tự cấm. 'Bố nghĩ nếu có bầu, tôi giữ được không?' Phương Cường mặt biến sắc: 'Mày...' 'Không có bầu thì còn đàm phán được. Có bầu là bị đ/á thẳng cẳng. Nên bố phải biết trân trọng quãng thời gian này, vòi vĩnh Giang gia thêm nhiều lợi lộc.' 'Hiểu chưa?' 'Rõ, rõ rồi.' Phương Cường nhe bộ răng vàng khè: 'Con gái có khí phách! Sáng suốt!' Ngoài cửa sổ, màn đêm đã trùm kín. Tôi ngước nhìn vài ngôi sao lẻ loi, thở dài n/ão nuột. Điện thoại rung, tin nhắn của Bùi Tịch hiện lên. Tôi bật cười, hắn hành động nhanh thật. 15 Bùi Tịch gửi đoạn băng ghi hình. Trong phòng VIP tối mờ, lũ công tử bột đang tụ tập. Giang Kiệu né người khi cô gái xinh đẹp ngồi xuống cạnh. 'Này Giang thiếu gia, làm gì thế? Giữ tiết tháo cho tiểu bạch thỏ à?' 'Suốt ngày quấn lấy tiểu bạch thỏ, hội hè cũng bỏ, Giang thiếu gia giờ thế này sao?' Bùi Tịch lên tiếng: 'Giang Kiệu, cậu thật lòng với Phương Cẩn rồi à?' 'Nghĩ gì vậy?' Giang Kiệu phủ nhận ngay: 'Con nhóc vàng hoe đó? Tôi chỉ đang đổi gió chơi cho vui thôi.' Bùi Tịch nhấp rư/ợu, giọng bình thản: 'Tưởng cậu đã sa lưới, ánh mắt đúng là thảm hại.' Giang Kiệu lập tức cãi lại: 'Làm gì có chuyện đó? Chúng mày mơ ngủ à!' 'Phải phải, chúng tao mơ thấy cậu ngày ngàу quấn quýt người ta...' Cảnh quay dừng đột ngột. Bùi Tịch hỏi: 'Diễn ổn chứ?' 'Tạm được, nói như thật vậy.' Bùi Tịch nhập nhằng mãi bên kia, cuối cùng gửi ba từ c/ụt lủn: [Diễn thật đấy.] Tôi không quan tâm đến sự khó hiểu của hắn, bước lên chuyến xe cuối về thành phố. Từ đó về sau, Giang Kiệu thực sự xa cách tôi. Hắn sợ mất mặt trước bạn bè, sợ mang tiếng thích con nhà nghèo rá/ch mồng tơi. Tôi không c/ắt đ/ứt liên lạc ngay mà tiếp tục nhắn tin cho hắn. Bình luận thắc mắc: [Hắn lạnh nhạt rồi, đây chẳng phải tốt sao?] 'Lạnh nhạt thôi, lỡ hắn hứng lên lại phải tiếp tục đóng kịch.' 'Phải khiến hắn gh/ét ta mới được.' Tan học, tôi chặn Giang Kiệu ở cầu thang. 'Dạo này anh bận lắm à?' Giang Kiệu ánh mắt ngập ngừng: 'Ừ, bận.' Tôi giả vờ thất vọng: 'Em hiểu rồi.' Giang Kiệu bực bội nhưng lại thấy hả hê. Hắn nắm cằm tôi bắt đối mặt. 'Nhớ anh rồi à?' Tôi thầm ch/ửi thầm, giọng vẫn rụt rè: 'Ừ.' 'Tối mai có giải đua xe, đi cùng anh?' Mặt tôi vui mừng: 'Vâng ạ!' 16 Tôi m/ua ít mỹ phẩm rẻ tiền, tự tô vẽ khuôn mặt lòe loẹt như hề. Giang Kiệu thích vẻ trong trắng của Phương Cẩn, vậy tôi cứ dẫm lên vùng cấm của hắn. Quả nhiên, khi ánh mắc chế giễu của đám đông đổ dồn về phía tôi, mặt Giang Kiệu biến sắc. Tôi làm hắn mất mặt. Ngay lập tức, trước bao ánh nhìn...
Bình luận
Bình luận Facebook