Trên đường về tỉnh, tôi ngồi trên chiếc Volkswagen Touran của bố đẻ.
Lúc lên xe, mẹ đẻ lấy tấm chăn len lót lên ghế sau, bảo tôi ngồi lên trên: 'Xe mới của bố con vừa m/ua đấy, đừng làm bẩn.'
Từ khi vào cấp hai, quần áo vẫn luôn là mẹ nuôi giặt cho. Tuy cũ nhưng luôn sạch sẽ.
Đường xóc nảy, chiếc xe lắc lư dữ dội. Tôi mệt lả, thiu thiu ngủ và mơ những mảnh ký ức vụn vặt.
Mơ về lần bé bị rắn cắn, mẹ nuôi cõng tôi chạy như đi/ên đến nhà thầy lang. Trên đường rơi cả dép, bà chẳng thèm nhặt.
Mơ về phiên chợ năm ấy, tôi mê mẩn chiếc váy đẹp giá mười đồng. Mẹ nuôi do dự mãi, vừa m/ắng vừa m/ua cho tôi. Trên đường về, bà vẫn đi đôi dép nhựa vá chằng vá đụp, chỗ nào cũng nứt toác. Số tiền mười đồng ấy, đáng lẽ bà định m/ua đôi dép mới.
Mơ về thuở ấu thơ hay quấy khóc, mẹ nuôi đi làm đồng vẫn gánh tôi theo trong thúng. Bà cuốc đất, tôi ngồi dưới bóng cây. Có bác hàng rong đi qua, bà lấy hào xu cho tôi m/ua kem. Tôi đưa bà nếm thử. Bà lắc đầu bảo 'đồ trẻ con, bà chẳng thích'.
Lại mơ về năm lên ba, người bà áo quần bảnh bao đến đón tôi. Bà ta chẳng thích tôi. Mẹ nuôi ôm tôi chạy theo: 'Thằng bé này ngoan lắm, thể chất hơi yếu là do theo chúng tôi thiếu ăn thiếu mặc. Nếu bà nuôi, chắc chắn nó sẽ khỏe mạnh.'
Giọng bà nghẹn lại: 'Đứa bé xinh xắn thế này mà phải sống trong cái tổ chó của chúng tôi, thật tội nghiệp. Đây không phải là số phận của nó.'
Ký ức ch*t ti/ệt! Nó đã lừa dối tôi. Hóa ra đây mới là tấm lòng thật của mẹ nuôi. Vì yêu thương, vì xót xa mà buông tay, mong tôi được bay cao bay xa.
Mẹ đẻ ngồi ghế phụ, lấy tờ giấy trong túi ra cười khẽ: 'Còn viết giấy v/ay n/ợ đàng hoàng đấy.' Tôi nhận ra nét chữ. Là của bố nuôi.
Ông học không nhiều, chữ viết ng/uệch ngoạc. Nhưng chữ ký thì nắn nót từng nét. Bởi thuở nhỏ cô giáo yêu cầu ký tên phụ huynh vào bài tập. Ông đã luyện viết miệt mài: 'Phải viết cho đẹp, kẻo con gái Doãn Kiều Kiều của ta bị cô giáo coi thường.'
'Viết vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ còn đòi lại được sao?' Bố đẻ bĩu môi: 'Cứ giữ đi, biết đâu có ngày dùng đến.'
Chẳng lẽ ba vạn kia, họ định đòi lại bố mẹ nuôi tôi?
13
Hiện tại nhà bố mẹ nuôi, lấy đâu ra ba vạn để trả? Tôi bật dậy từ ghế sau, gi/ật phăng tờ giấy n/ợ, x/é vụn thành từng mảnh.
'Số tiền này là bồi thường cho bố mẹ tôi, không được đòi lại.'
Mặt mẹ đẻ tối sầm. 'Mấy thằng nhà quê kia dạy con kiểu gì vậy? Đây là thái độ với người lớn à?'
Thằng nhà quê? Trái tim tôi thắt lại: 'Họ là bố mẹ con.'
Giọng mẹ đẻ vút cao: 'Chúng ta mới là bố mẹ ruột của con.'
'Nhưng các người đã vứt bỏ con. Nếu không có bố, giờ các người chỉ tìm thấy đống xươ/ng đen và tã lót mục rữa.'
'Chẳng lẽ trong mắt các người, mười bốn năm nuôi dưỡng chu đáo của họ còn không đáng ba vạn sao?'
Mặt mẹ đẻ đỏ bừng, định m/ắng tiếp. Bố đẻ kéo tay bà. Suốt quãng đường còn lại, không ai nói thêm lời nào.
Cảnh vật bên ngoài lướt qua, tôi thấy sự phồn hoa chưa từng biết. Nhưng trong lòng chỉ còn đống đổ nát.
Bố mẹ đẻ có vẻ không yêu thương tôi như họ diễn xuất ở bệ/nh viện. Vậy tại sao họ lại tìm tôi về?
Chẳng mấy chốc tôi đã có câu trả lời.
Hóa ra tôi còn có đứa em trai mười tuổi. Nó thiểu năng trí tuệ, chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi. Lại hay lên cơn, gào thét và tấn công bừa bãi.
Trên bàn ăn tối, mẹ đẻ dịu dàng nói với thằng bé: 'Tiểu Bảo, đây là chị của con. Gọi chị đi.'
'Sau này nếu bố mẹ mất đi, chị sẽ ở bên con cả đời.'
Bà quay sang tôi: 'Hai chị em cùng m/áu mủ ruột rà. Chỉ cần con tốt với em, tài sản nhà này chắc chắn có phần con.'
Tôi cứ ngỡ... Họ ít nhiều còn yêu tôi. Trên đường về còn nghĩ sẽ cố gắng đón nhận gia đình mới, tha thứ cho lỗi lầm bỏ rơi năm xưa.
Bởi bố nuôi từng nói: 'Người ta phải nhìn về phía trước. Cuộc đời chưa vắt kiệt mày, nghĩa là vẫn để lại đường sống. Phải vui vẻ mà sống từng ngày.'
Hóa ra...
Tôi cười nhạt nhìn bà: 'Vậy các người tìm tôi về là để làm công cụ nuôi thằng em à?'
Mặt mẹ đẻ dài thườn thượt: 'Nói năng kiểu gì vậy? Tao là mẹ mày đây, thái độ đó à?'
'Lộn trời mất!'
Bà tùy tay cầm cái chổi lông gà quất tới. Mu bàn tay tôi lập tức nổi vệt đỏ ửng. Thằng em bên cạnh chảy dãi vỗ tay: 'Đánh, đ/á/nh nữa đi, hê hê...'
14
Tôi chợt nhớ, từ nhỏ đến lớn mẹ nuôi miệng lúc nào cũng chê bai. Nhưng chưa bao giờ thật sự đ/á/nh đ/ập tôi.
Lại là bố đẻ ra mặt hòa giải.
'Kiều Kiều, bố mẹ tìm con về vì yêu thương con. Việc chăm em chỉ là phụ thôi.'
'Mẹ con chỉ nóng tính quá.'
Tôi được xếp ngủ trên chiếc giường cũ kỹ trong phòng sách. Nhà thực ra có ba phòng ngủ. Bố mẹ ở phòng chính, em trai ở phòng phụ. Còn phòng khách dành làm phòng đồ chơi cho thằng bé.
Mẹ đẻ nói sẽ dọn dẹp phòng khách để tôi dọn vào, nhưng bà mãi chẳng 'tìm được thời gian'. Bởi cả hai đều là công chức nhà nước. Sợ người đời dị nghị, họ bắt tôi gọi 'cô chú', giả vờ là cháu họ đến nhờ học.
Đúng như ý tôi.
Mấy ngày liền, qu/an h/ệ với mẹ đẻ căng như dây đàn. Có lẽ để xoa dịu, bố đẻ đưa tôi năm chục ngàn tiền tiêu vặt.
'M/ua đồ con thích đi.'
Trước cửa hàng lưu niệm gần nhà, tôi thấy vô số kẹp tóc lấp lánh. Chiếc kẹp cá m/ập của mẹ nuôi vẫn là cái bố nuôi m/ua hồi ở huyện giá bốn ngàn. Đã phai màu, lò xo gỉ sét, răng g/ãy mất hai cái. Nhưng mẹ nuôi vẫn dùng đại.
Bình luận
Bình luận Facebook