Trúc Tĩnh

Chương 8

09/06/2025 14:14

Tôi dự định tích cóp thêm tiền, trả hết n/ợ cho Trần Gia Trí rồi rời khỏi thành phố này, từ nay xem mình như đứa trẻ mồ côi. Lúc đó dù trời cao biển rộng, mẹ tôi cũng không thể tìm ra tôi nữa.

Hơn một tuần sau, Trần Gia Trí nhắn tin mời tôi đi ăn. Ban ngày tôi bận làm không kịp thở, tối về mới thấy tin nhắn. Tôi thành thật trả lời:

[Em đã nghỉ học rồi, vì mẹ em đến trường gây rối. Sau này không cần anh hỗ trợ nữa, em đang đi làm, tích đủ tiền sẽ trả anh. Cảm ơn anh rất nhiều trong thời gian qua.]

[Em nghỉ học thì làm được việc gì?]

[Pha trà sữa.]

[Em định pha trà sữa cả đời? Không đi học lại nữa?]

Tôi muốn đi học, rất muốn. Nhưng muốn phục học cần mẹ làm thủ tục, nếu phải liên lạc với bà ấy thì thà không học còn hơn.

Tôi không trả lời, đầu dây bên kia cũng im lặng. Đang nằm vật ra ngủ thì bị tin nhắn làm tỉnh giấc:

[Mai 10h sáng gặp ở cổng đông trường, bắt buộc phải đến.]

10

Dù không biết Trần Gia Trí muốn gì nhưng nghĩ đến ơn nghĩa của anh, tôi vẫn xin nghỉ buổi sáng.

Anh đứng trước cổng trường vẫy tay khi thấy tôi. Tôi bước tới, anh rút từ cặp da ra hai tờ giấy đưa cho tôi.

Cầm xem thì hóa ra là đơn xin nghỉ học và biểu mẫu báo cáo do mẹ tôi viết. Đơn từ được trau chuốt nhưng nội dung chính là tố cáo tôi làm tiểu tam cho đại gia già, bà ấy cần đưa tôi về quản thúc.

Lẽ ra hồ sơ này đã được nộp lên các cấp, thậm chí có hai chữ ký phê duyệt. Không hiểu sao giờ lại ở tay Trần Gia Trí.

Anh gật đầu về phía cổng trường: 'Về đi, còn kịp thi. Anh đã chặn lại rồi, có chuyện gì anh chịu trách nhiệm.'

Trước giờ tôi chỉ biết anh giàu, không ngờ chuyện này anh cũng giải quyết được.

'Đừng nhìn thế, giám đốc Lưu là bạn đại học của anh. Tết nào hắn cũng thắng anh cả xấp tiền khi đ/á/nh mahjong. Anh đã giải thích đầu đuôi cho hắn, chỉ là giúp chút việc nhỏ thôi.'

Tôi cầm hai tờ giấy, lâu lâu không tin nổi. Con đường tưởng đã cùng này bỗng mở lối, mà tất cả chỉ nhờ Trần Gia Trí vẫy tay. Hóa ra giữa người với người có thể khác biệt đến thế.

Giây phút ấy, Trần Gia Trí trong mắt tôi như siêu nhân. Dù không rõ siêu nhân làm gì (tôi ít xem phim), nhưng mọi người vẫn dùng từ đó để miêu tả người vạn năng mà.

'Đờ đẫn gì thế?'

Tôi bừng tỉnh, vừa khóc vừa cười.

'Khóc cái gì!'

Tôi dùng tay áo lau nước mắt: 'Sao anh không nói trước là chuyện tốt thế? Em đã về đây thì đáng lý từ bỏ việc, trả phòng rồi xách vali quay lại! Giờ phải về sửa soạn nữa!'

Anh đăm chiêu nhìn tôi, giơ tay định vỗ vai nhưng lại thu về, dùng cặp da đ/ập nhẹ vào cánh tay tôi: 'Năm nay tình hình đặc biệt, bỏ qua cho.'

11

Thế là tôi trở lại giảng đường.

Mẹ tôi có lẽ không ngờ tôi còn quay về, nên không đến trường nữa. Tôi không phải điểm danh, không nghe điện thoại của bà. Sau trận sóng gió, cuộc sống sinh viên bình thường đã trở lại.

Các bạn cùng phòng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ mẹ tôi đã buông tha. Trong thời gian tôi vắng mặt, chuyện giữa tôi và mẹ trở thành tin gi/ật gân, được thêm dầu thêm muối lan truyền khắp các nhóm, đăng lên tường trường kèm clip.

Ngay cả bản thân tôi cũng không đủ can đảm xem lại clip đó. Nhưng kỳ lạ là khi đi đường, không ai chỉ trỏ hay dòm ngó. Thực tế đa số mọi người không thể liên tưởng người trên clip với kẻ trước mặt, nhất là khi tôi có ngoại hình tầm thường.

Lời đồn như cơn gió, thổi qua rồi thôi. Thế giới này không thiếu chuyện gi/ật gân mới, chẳng mấy chốc sẽ có làn gió khác thổi tới.

Bạn cùng phòng cho mượn vở chép bài, sách ghi chú. May mắn là tôi bỏ lỡ không nhiều, kỳ thi qua khá suôn sẻ.

Tôi gửi bảng điểm cho Trần Gia Trí.

[Cũng khá, tốt hơn anh tưởng.]

Anh chuyển khoản hai triệu.

Tôi nhấn hoàn tiền.

[Kỳ nghỉ đông không cần đâu ạ, em sẽ tìm việc bao ăn ở. Làm hai tháng tạm đủ sống. Khu phố Thành An nhiều quán nướng tuyển lắm, không thì đi phân loại bưu kiện cũng được.]

Tôi không muốn thừa nhận nhưng mình thật toán hạng. Đáng lý có thể từ chối hoặc nhận, lại cố tình vẽ nên cảnh khốn khó để m/ua chuộc chút thương cảm của Trần Gia Trí. Trong thâm tâm, tôi khát khao anh sẽ nói: 'Làm mấy việc đó hai tháng là kiệt sức đấy. Nếu không có chỗ ở thì đến nhà anh đi.'

Được bước vào nhà anh, chỉ để ngắm nhìn thôi. Biết đâu tôi sẽ thấy người vợ thanh lịch và cô con gái đáng yêu của anh, để tự nhủ mình dừng lại, đừng trở thành kẻ ti tiện như lời mẹ mạt sát.

Nhưng chính ý nghĩ ấy đã đủ đê hèn. Tôi cũng không rõ từ khi nào, anh trong mắt tôi đã từ cây ATM biết đi trở thành người đàn ông có tên tuổi. Kỳ lạ thay, anh hơn tôi nhiều tuổi.

Có lẽ từ khoảnh khắc anh đặt đơn xin nghỉ học vào tay tôi, hay khi anh dạy tôi cách điểm danh ảo. Hoặc khi tra c/ứu tiểu sử và phát hiện anh cực kỳ giàu có - thứ tôi hằng khao khát.

Cũng có thể là đêm đó, khi tôi gõ cửa phòng anh. Lúc ấy tôi đã chuẩn bị đ/á/nh đổi danh dự để đổi lấy tiền bạc, vậy mà anh không ngần ngại đưa hai triệu, nói: 'Trông em còn trẻ, đừng đi đường tắt nữa.'

Danh sách chương

5 chương
09/06/2025 14:17
0
09/06/2025 14:16
0
09/06/2025 14:14
0
09/06/2025 14:11
0
09/06/2025 13:49
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu