Tôi nằm mơ cũng chống hôn đặt dàng như nên từ chối.
Sau này khởi nghiệp, hạn chế bởi qu/an xã giao, mãi một xưởng làm việc nhỏ, tiến gian hơn.
Lúc này Hạc Miện tìm giúp anh, anh huy động qu/an gia đình Hạc giúp tôi.
Lúc cũng coi như chút ít trải tuy còn trẻ trong cũng khoảng năm triệu tệ tiền tiết kiệm.
Gia đình họ Hạc Long Thành hàng doanh trung lọt top, gia hay qu/an h/ệ, nền tảng bản vững chắc nhiều.
Bảo họ nhắm gì thật lý.
Vì vậy hỏi sao anh tìm mà quyết quyết định anh.
Dĩ nhiên nguyên còn việc Hạc Miện trai, nhiều, từ chối.
Nhưng luôn nghĩ, anh cưới vừa xuất hiện, cũng xuất sắc, quen, nên dùng để từ chối hôn đặt gia đình, cũng nhà anh mất mặt.
Tôi rằng qu/an tác, mãi đến anh sinh con, động đề nghị kết thúc tác, tức ly hôn.
Anh lén làm thắt dẫn tinh, sẽ cà cả biết anh sớm coi định mệnh.
Lúc hỏi anh sao như anh mạng anh do c/ứu.
Tôi nhớ hồi nhỏ quê chơi, c/ứu một cậu bé đuối nước.
Anh ban anh tiếp đến báo ân, nhìn nỗ lực tích cực như ánh dương hướng lên mẽ, kìm lòng thu hút.
Tiếc kiếp trước, biết mọi muộn, nên kiếp này, nhất định phải cùng anh bạc giai lão!
"Ừ, chịu oan lắm, nên chồng em bệ/nh viện một chuyến đi."
Nghe Hạc Miện lập tức căng thẳng: "Có chỗ khỏe sao?"
Hạc Miện thích nhiều, mọi cảm ẩn chứa trong việc anh làm tôi.
Tôi nhịn sờ lông mày anh, đến kiếp trước anh nằm trong m/áu, lúc hấp hối hẹn kiếp kìm rơi lệ.
May giờ đây anh Hạc Miện trẻ trung trai động tôi.
"Sao thế? Sao khóc?" Hạc Miện hoảng rõ, một nắm đặt lên mặt anh, một lau nước mắt tôi.
Tôi anh lo lắng cuống cuồ/ng, nhịn bật cười: sao, nhớ anh quá! Chúng ta bệ/nh viện thôi, hôm nay sẽ anh một bất ngờ!"
Tôi anh chuyện hôm nay, hơi nhận cha dụng.
Cũng bản thân, để Hạc Miện ti và phải chiến đấu.
Mãi đến tất cả kết nghiệm x/á/c định mang th/ai, Hạc Miện hoàn từ kinh cả thất thố ôm lòng, lát như sợ làm tổn thương mà buông ra.
"Xin lỗi, anh... anh xúc động. Chu, ta thật rồi sao?"
Tôi ôm anh: "Ừ, ta rồi."
Đứa ta.
5
Để cha đạt mục đích buông tha ảnh hưởng Hạc Miện tâm trạng tốt, ngoài giải anh lập tức m/ua vé máy bay Tam Á.
Nhà anh m/ua một thự nghỉ dưỡng đó, để cùng anh đem theo trợ dời hết việc qua đấy.
Còn ty quỹ đạo, việc hoàn toàn làm việc trực tuyến.
Vì vậy hai đổi chỗ làm việc.
Trong thời gian đó, cha liên lạc liên lạc Hạc Miện, lấy cớ việc bận mà gạt đi.
Mãi đến một ngày Hào h/oảng s/ợ gọi điện m/áu, bệ/nh viện thông báo nguy kịch, gấp, thong thả trở nhà.
Nhà cha để mắt, camera ẩn, lúc này vừa hay xem chuyện gì xảy ra.
Hóa cha uống nước Oánh mang họ linh tuyền bổ dưỡng, nên hôm Oánh đến chơi, bốn mỗi một cốc uống cạn.
Xong linh tuyền ngọt thật.
Ban đúng sao, một tháng sau, bắt luôn ôm bụng, vô sự, còn uống nước nóng.
Mãi đến đột ngột m/áu, Hào vàng bệ/nh viện.
Lúc đến trong ICU.
"Em chăm cha kiểu gì Bình sao m/áu?" lập tức trút lên Hào mũ to.
Anh vừa định Hạc Miện theo nuốt lời, bực bội nói: "Bác sĩ ăn phải bẩn, đem đỉa người, nên m/áu ngừng, liên gì đến em?"
"Đỉa? làm sao đỉa? Bà ăn gì?"
Tôi kinh kiếp trước đâu gặp khác chất cá cộng thêm đổi hormone mang th/ai khuẩn bệ/nh sán dải phát bệ/nh, nhanh lần.
Giờ lại, trong chỗ nước uống kia, thật uống lúc thấy.
"Em biết bà..." Có quên nước anh mang mặt vẻ thản chưa hết câu, điện thoại anh reo, Oánh. "A Hào mau em m/áu rồi—"
Giọng cô ta truyền qua điện thoại, Hào cả ra.
Sau Oánh viện, bác sĩ thuật phát hiện và còn bất hạnh đỉa ký sinh riêng mật, dày và ruột già, cũng b/éo tốt.
Tôi đoán uống cốc nước đáy.
"Sao hai ăn phải bẩn?"
Bình luận
Bình luận Facebook