Và trong nửa năm qua, anh ấy xem điện thoại nhiều hơn.
Đôi khi nhìn điện thoại, anh ấy còn không kiềm được mà cười.
Tôi hỏi, anh ấy chỉ bảo xem chuyện cười, tôi chưa bao giờ nghi ngờ, cũng chẳng nghĩ đến hướng nào khác.
Hồi mới khởi nghiệp, có lần tôi gọi anh ấy không nghe máy.
Đúng lúc đó, nơi anh ấy đến xảy ra t/ai n/ạn liên hoàn, có một chiếc xe giống hệt xe anh.
Tôi tưởng là anh, khi lái xe đến hiện trường suýt nữa gặp t/ai n/ạn.
Sau đó, anh ấy không bao giờ từ chối cuộc gọi của tôi vì bất cứ lý do gì nữa.
Anh ấy ám ảnh sâu sắc chuyện này, từng nói:
"Em không biết anh sợ hãi thế nào đâu, anh không muốn chuyện như vậy xảy ra lần nữa."
Thế mà nửa năm nay, nhiều lần tôi gọi anh ấy không nghe.
Hỏi sau đó, anh ấy chỉ bảo đang họp, để im lặng nên không nghe thấy.
Những điều trước kia tôi thấy bình thường, giờ nhớ lại.
Lại khiến tôi không ngừng nghĩ, những ngày anh ấy nói tăng ca, có thật sự là tăng ca không?
Hay chỉ là lừa dối tôi?
Nhưng rõ ràng anh ấy từng nói, Tần Hoạch không phải người anh ấy muốn đến với.
05
Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, thật khó dẹp bỏ.
Tôi không kìm được muốn gọi cho Tạ Ký Thanh.
Như thể chỉ cần x/á/c nhận anh ấy đang thật sự đi công tác, mọi suy đoán của tôi sẽ dễ dàng bị bác bỏ.
Nhưng trước đây tôi hiếm khi gọi video vô cớ, nên cứ do dự, không biết gọi điện hay gọi video để không quá đột ngột.
Cuối cùng tôi vẫn chọn video.
Mỗi giây chờ đợi đều là cực hình.
Điện thoại reo mười giây? Hay hai mươi giây?
Tôi không biết.
Chỉ biết tim đ/ập thình thịch, đầu óc ù đi, vừa sợ hãi vừa khổ sở.
Cảm giác đó chưa kịp ng/uôi ngoai, tôi đã thấy đối phương từ chối cuộc gọi video.
Tạ Ký Thanh cúp máy video của tôi.
Lúc này, đa nghi, phẫn nộ, tuyệt vọng chợt nhấn chìm tôi, đầu óc choáng váng.
Tôi không kìm được, muốn gọi lại lần nữa.
Ngón tay chưa kịp chạm vào, điện thoại đã reo.
Là Tạ Ký Thanh gọi lại cho tôi.
Tôi do dự giây lát rồi nghe máy.
Giọng Tạ Ký Thanh hơi lạnh lùng: "Có chuyện gì thế? Thiển Thiển?"
"Anh đến nơi chưa? Giờ không tiện nhận video à?"
Tạ Ký Thanh: "Đang tiếp khách."
Giữa vợ chồng, một khi chạm vào chủ đề kiểm tra nh.ạy cả.m, xử lý không khéo sẽ khiến đối phương khó chịu, còn người hỏi càng thêm ngờ vực.
Tôi siết ch/ặt điện thoại, nói đùa:
"An An muốn gọi video với anh, với lại anh tiếp khách với ai mà không nhận video được?"
Tạ Ký Thanh cúp máy, chẳng mấy chốc tôi nhận được một tấm ảnh và dòng nhắn.
【Trong này có lãnh đạo cấp trên, không tiện video, có việc gấp không? Nếu không anh tiếp khách trước nhé.】
Tôi mở ảnh anh ấy gửi, thấy một hội quán, anh ấy đứng ở cửa chụp vội.
Đúng là đang tiếp khách.
Lòng tôi nhẹ nhõm kỳ lạ, nhắn lại:
【Không có, chỉ là An An muốn gặp anh, ngày kia An An phẫu thuật, anh về kịp chứ?】
【Ừ.】
06
Hôm An An phẫu thuật, tôi gọi cho Tạ Ký Thanh từ sáng sớm.
Anh ấy vẫn đi công tác, tôi sợ anh không về kịp.
Nhưng cả ngày hôm đó, điện thoại anh ấy không ai nghe.
Bác sĩ đưa giấy đồng ý phẫu thuật cho tôi ký.
Nhìn hàng loạt rủi ro và biến chứng có thể xảy ra.
Người tôi mềm nhũn, tay cầm bút r/un r/ẩy.
Không dám ký.
Chỉ biết gọi điện cho Tạ Ký Thanh hết lần này đến lần khác.
Lúc đầu Tạ Ký Thanh nghe một lần, bảo đang trên đường về, nhưng chưa nói hết đã cúp máy, sau đó không nghe nữa.
An An cũng h/oảng s/ợ trước ca mổ, cứ liên tục nhìn ra cửa.
"Bố đâu rồi? Mẹ ơi, con sợ quá, sao bố không đến?"
An An cực kỳ phụ thuộc vào Tạ Ký Thanh.
Tôi gắng trấn tĩnh an ủi con:
"Công ty bố có chút việc, sẽ về ngay thôi, An An phải dũng cảm nhé?"
07
Cuối cùng tôi một mình đưa An An vào phòng mổ.
Ca phẫu thuật của An An kéo dài bảy tám tiếng, không biết tôi chịu đựng thế nào.
Trong lúc đó, bác sĩ nói tình hình con không tốt, liên tục đưa giấy báo nguy kịch, khiến tôi suýt ngất.
Không nhịn được khóc.
Đi lại trong bệ/nh viện, ngồi không yên.
Đúng lúc tôi chờ An An đến gần như suy sụp.
Điện thoại nhận được một tin nhắn.
Là một địa chỉ.
Nhìn địa chỉ đó, đầu óc tôi choáng váng, lòng chùng xuống.
Là nơi tôi và Tạ Ký Thanh học cấp ba.
Cũng là trường cũ của Tần Hoạch.
Tôi gần như lập tức đoán ra ai gửi.
Là Tần Hoạch.
Cô ấy đang ở cùng Tạ Ký Thanh.
Tôi ngồi trên ghế ngoài phòng mổ, nhìn cánh cửa đóng kín.
Vừa lo sợ cho ca mổ của con, vừa ngờ vực về chuyện giữa Tạ Ký Thanh và Tần Hoạch.
Cảm thấy từng phút từng giây ngồi đây đều khổ sở chưa từng có.
Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được.
Sau khi An An được thông báo mổ thành công, đẩy vào phòng hồi sức, tôi nhờ người trông con.
Rồi lái xe đến trường cũ của chúng tôi.
08
Trên đường đi, tôi không biết mình mong đợi gì.
Là mong sự việc không như nghĩ, Tạ Ký Thanh không ở đó.
Hay mong một kết cục dứt khoát.
Xe đến nơi, không cần tìm ki/ếm, tôi nhìn thấy ngay chiếc xe của Tạ Ký Thanh đậu gần cổng trường.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, đầu óc tôi vẫn trống rỗng trong giây lát.
Bình luận
Bình luận Facebook