Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Hôm nay là Chủ nhật.
Tôi nhắn tin hỏi Giang Sí Dã có muốn xem đuôi thỏ của tôi không.
Giang Sí Dã một lúc lâu sau mới trả lời.
"A Vụ, muốn tao ch*t thì cứ nói thẳng."
Đọc tin nhắn, tôi bật cười khúc khích.
Giang Sí Dã là dị loại trong loài người.
Hắn thích vẻ nửa người nửa thú của tôi.
Thích đến mức không thể tự kiềm chế.
Dạo này hắn đã bắt đầu tập gym đi/ên cuồ/ng.
Lúc hít đất còn bắt tôi ngồi lên người để tăng tạ.
Chỉ là làm làm rồi, tôi lại thành kẻ nằm dưới.
Những ngày thường như thế, thật đáng yêu.
Chỉ là, cũng thật ngắn ngủi.
Mẹ nói, đừng dễ dàng sa vào lưới tình do đàn ông giăng ra.
Cách đơn giản nhất là tiếp xúc, thử nghiệm nhiều đàn ông ưu tú hơn.
Như vậy, thời gian lâu dần, trái tim sẽ không chỉ đ/au vì một người nữa.
22
Đêm đó tôi không kìm nén bản năng.
Như những nàng thỏ xinh đẹp trên poster chỉ đeo tai thỏ và đuôi giả.
Tôi nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Giang Sí Dã.
Xõa mái tóc xoăn dày dài ngang lưng.
Khiến cả căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo, nổi bật sắc trắng ngần và hồng anh đào.
Vết thương trên mặt Giang Sí Dã đã lành, nhưng vẫn còn một vết s/ẹo mờ.
Nằm ngay viền xươ/ng lông mày.
Hắn không cho tôi sờ, bảo x/ấu.
Nhưng tôi rất thích, cảm thấy càng thêm nam tính.
Tôi nhận ra mình ngày càng đắm chìm vào mọi thứ thuộc về hắn.
Nhận thức này khiến tôi quyết tâm rút lui sớm hơn.
Như thế, với cả hai đều tốt.
"A Vụ, đừng sờ."
Giang Sí Dã lại quay mặt đi.
Tôi thẳng thừng nhấc chân, mũi chân cà vào vết s/ẹo trên lông mày hắn.
"A Vụ..."
Cơ thể Giang Sí Dã đột nhiên căng cứng.
Đường gân xanh trên thái dương nổi lên, vô cùng gợi cảm.
Ánh mắt hắn tràn đầy d/ục v/ọng khó che giấu.
Lại càng quyến rũ hơn bởi sự kìm nén.
Tôi thích sự mâu thuẫn khi hàn khí nơi hắn bị d/ục v/ọng xâm chiếm.
Tôi thích việc hắn chỉ vì tôi mà sa đọa vào d/ục v/ọng.
Tôi thích mọi thứ đều vì bản thân Lý Vụ.
Tôi nhớ lần đầu gặp hắn.
Lúc đi dự tiệc cùng Trần Diễm.
Hắn ít nói, đeo tai nghe ngồi một mình ở góc sofa chơi game.
Trần Diễm đang đ/á/nh bài, phòng ồn ào.
Tôi thấy chán, ôm quả táo gặm chơi.
Không may táo lăn đến chỗ hắn.
Hắn ngước mắt liếc tôi.
Giữa không gian ồn ã, hắn là tồn tại khác biệt.
Gương mặt đẹp đến mức không dám tới gần, không dám vấy bẩn.
Mang vẻ lạnh lùng chán đời.
Tôi sợ hãi rụt tay định nhặt táo.
Nhưng hắn đột nhiên bỏ tai nghe, nhặt quả táo bị tôi gặm tróc vỏ x/ấu xí.
"Bẩn rồi, vứt đi."
Tôi gật đầu ngây ngô.
Hắn vứt táo nhưng lại lấy quả khác.
Rồi gọt vỏ xong mới đưa tôi.
Tôi quên cảm ơn, ngốc nghếch ôm táo bỏ đi.
Lần gặp sau, cũng khi đang cùng Trần Diễm.
Chúng tôi cãi vã nhỏ.
Tôi khóc lóc, Trần Diễm trốn ra ngoài hút th/uốc.
Giang Sí Dã đưa tôi khăn giấy.
Không đi, cũng không nói.
Đến khi tôi nín khóc, Trần Diễm quay lại dỗ dành.
Hắn mới quay lưng rời đi.
Rồi sau đó, chính là đêm hôm ấy.
Tôi hơi đần, tình cảm vốn chậm hiểu.
Đến tận bây giờ mới hậu tri hậu giác.
Giang Sí Dã chưa từng dính tin đồn với ai.
Cũng chưa từng yêu đương.
Có phải đã thích tôi từ rất lâu rồi?
Giang Sí Dã nắm lấy chân tôi.
Ngón tay chạm vào lòng bàn tay.
Như chạm vào tận tim.
"Giang Sí Dã..."
Tôi đột nhiên đỏ mắt, bĩu môi với hắn.
Rồi giơ tay đòi ôm.
Hắn cúi người, ôm tôi nhẹ nhàng.
Một cái ôm không chút d/ục v/ọng.
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn chỉ là con thỏ phàm tục.
Ôm chưa được mấy phút lại ngọ ng/uậy.
"Giang Sí Dã... đòi hôn."
"Còn đòi... cà rốt."
Tai thỏ tôi dựng đứng, đầy phấn khích.
Giang Sí Dã nghiêng mặt hôn nhẹ: "Được, đều cho A Vụ."
Tôi không chịu nổi khi hắn hôn tai.
Cả người mềm nhũn thành chú thỏ con trong lòng hắn.
Hắn lại sờ sờ cái đuôi nhỏ.
"A Vụ, không phải định cho tao xem đuôi thỏ sao?"
Tôi vô liêm sỉ lật người, c**** m*** giơ đuôi cho hắn xem.
Thỏ con được ăn củ cà rốt mong đợi.
Vô cùng thỏa mãn.
Giang Sí Dã càng thêm dạt dào tình cảm.
"A Vụ..."
Hắn cắn nhẹ bờ môi mọng của tôi: "Sinh cho anh thật nhiều thỏ con nhé?"
23
Mẹ nói, cuối cùng cũng có tin tức về chị.
Chỉ là, là tin rất x/ấu.
Thể chất chị rất yếu, chị nói có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Nguyện vọng cuối cùng là được về nhà.
Nhưng tộc M/a Mị chúng tôi đã suy yếu.
Số tộc nhân ít ỏi còn lại.
Nơi sinh sống ngày càng thu hẹp.
Chỉ có thể sống rải rác thận trọng giữa loài người.
Không đủ sức chống lại gia tộc lớn kia.
Mẹ nghe xong khóc đến ngất.
Tỉnh dậy liền nắm tay tôi c/ầu x/in.
Đừng đi vào vết xe đổ của chị.
Bà nói có thể cảm nhận được sự bất ổn của tôi.
Cảm nhận được tôi đã yêu Giang Sí Dã.
Bà nói, "A Vụ, con phải rút lui kịp thời, đừng như chị con bị hại bởi chữ tình."
"Rời xa hắn đi, mẹ không muốn mất thêm đứa con nào nữa."
"Rốt cuộc chúng ta không phải loài người, A Vụ, đạo bất đồng không cùng mưu."
Vì thế, tôi không đáp ứng Giang Sí Dã.
Trái lại, còn dần xa cách hắn.
Thậm chí bắt đầu hẹn hò với trai khác.
Chỉ là, có người tướng mạo tôi không thích.
Có người mùi cơ thể không ưa.
Có kẻ nhìn tôi với ánh mắt d/âm đãng, dù mặt đẹp cũng thấy bi/ến th/ái, vô vị.
Tôi chọc chọc đĩa hoa quả dầm.
Buồn chán nghe gã trai trước mặt khoác lác.
"A Vụ, chỉ cần em đồng ý..."
Chương 146
Chương 80
Chương 128
Chương 10
Chương 10
Chương 6
Chương 17
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook