Rồi quay người lại.
"Minh Xuyên, chúng ta về nhà thôi, lần này cứ để cô ta chờ thêm vài ngày, xem còn dám đ/á/nh anh nữa không."
"Mười ngày không đủ thì hai mươi ngày, em muốn khiến cô ta lúc đó phải đến c/ầu x/in anh, quỳ gối c/ầu x/in, mặt mũi mất hôm nay sớm muộn cũng bắt cô ta trả lại."
Ánh mắt Trần Minh Xuyên thoáng chớp, dường như từ nào đó khiến anh liên tưởng, nở nụ cười nhẹ trên môi.
Một lúc sau, anh mới chợt nhớ hỏi tôi.
"Sao em lại đến đây?"
Tôi bĩu môi.
"Còn không phải tại cái Mễ Tuyết đó, hôm nay cô ta gọi điện chất vấn em đầy xúc động, hỏi sao vẫn chưa đi phẫu thuật."
"Trước khi cúp máy còn nói mấy lời như đồ vô dụng, không biết đang ch/ửi ai, em tức quá nên tới tìm anh bàn bạc mà."
"Ai ngờ vừa gặp lúc cô ta đến gây sự với anh."
12
Trần Minh Xuyên nghe xong sắc mặt không vui, sau đó không nhắc tới chuyện phẫu thuật nữa.
Dường như mặc nhiên đồng ý với thời hạn mười ngày tôi đưa ra.
Trong mười ngày này, tôi đều đặn đăng nhật ký th/ai nhi lên tài khoản mạng xã hội.
【Lại lớn thêm một ngày, hôm nay bữa sáng do bố tự tay làm đó.】
【Ốm nghén rồi, bố bảo khi con ra đời sẽ dạy cho con một trận.】
"......"
【Mười một tuần rồi, ngày mai đi khám th/ai chắc bố sẽ nghe được tim th/ai của con.】
Sau khi đăng dòng nhật ký cuối, thám tử tư gửi tin nhắn.
Mễ Tuyết cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ta đã gặp Trần Minh Xuyên.
13
Mễ Tuyết chủ động tìm Trần Minh Xuyên.
Dường như gọi điện không được, liền chặn ngay cổng công ty anh.
Trong video, Trần Minh Xuyên tỏ ra xa cách, giữ khoảng với Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết bật khóc.
Khác hẳn vẻ kiêu ngạo trước đây, Mễ Tuyết nhìn Trần Minh Xuyên đầy tội nghiệp.
"Minh Xuyên ca, em không chờ được lâu nữa đâu, nếu anh không bắt cô ta bỏ th/ai, em sẽ ch*t mất."
"Anh nỡ lòng nhìn em ch*t sao, Minh Xuyên ca."
Cô ta vừa nói vừa bước tới nắm tay Trần Minh Xuyên.
Vẻ nín thở của Trần Minh Xuyên trông buồn cười vô cùng.
Rõ ràng, Mễ Tuyết hiếm khi có cử chỉ thân mật như vậy với anh, điều này khiến anh như được ban ân.
Mễ Tuyết thấy vậy bước thêm một bước nữa.
"Minh Xuyên ca, em biết mấy năm nay anh vì em chịu nhiều thiệt thòi, em sẽ bù đắp cho anh."
"Chỉ cần em sống được, bù đắp thế nào cũng được."
Mễ Tuyết vừa nói vừa áp cả người vào, vai run run, cúi đầu dựa vào ng/ực Trần Minh Xuyên.
Trần Minh Xuyên đờ người ra.
Một lúc sau mới hoàn h/ồn, lùi vội một bước, liếc nhìn hai bên.
Mễ Tuyết đúng lúc đưa ra thẻ phòng.
"Minh Xuyên ca, ở đây không tiện, chúng ta tìm chỗ khác tiện nói chuyện."
14
Đêm hôm đó, Trần Minh Xuyên không về suốt đêm.
Anh nhắn tin nói đơn vị có việc gấp phải tăng ca.
Còn thám tử gửi hai video.
Một là Trần Minh Xuyên đang m/ua đồ ở hiệu th/uốc.
Cái kia là ở cửa khách sạn.
Thám tử hỏi: "Chị ơi, bên trong ầm ĩ quá, chị có muốn nghe không?"
Tôi từ chối.
Anh ta lại hỏi.
"Chị x/á/c định cô kia là bệ/nh nhân chưa? Thân thể thế này chịu nổi không?"
Thân thể có chịu nổi hay không tôi không rõ.
Tôi chỉ biết Trần Minh Xuyên ba ngày không về nhà.
Anh nói đi công tác.
Anh đi công tác ba ngày, thám tử canh ở cửa khách sạn ba ngày.
Sáng ngày thứ ba, thám tử nói, chị ơi, có câu này chị thật sự phải nghe.
Đoạn âm thanh mờ được xử lý gửi tới.
Giọng Trần Minh Xuyên đ/ứt quãng.
"Em yên tâm, chuyện có phẫu thuật hay không đâu phải do cô ta quyết định, th/ủ đo/ạn nhiều lắm."
Lòng tôi lạnh giá, ngẩng lên thờ ơ thắp nén hương cuối trong chùa.
Chiều hôm đó, hai người cuối cùng bước ra khách sạn.
Mễ Tuyết yếu ớt bắt taxi thẳng đến bệ/nh viện nhập viện.
Quả đúng như câu nói.
Đừng để kẻ si tình nếm được mùi ngọt, một khi đã nếm được, dù thế nào cũng không chịu buông.
15
Mùi ngọt của Trần Minh Xuyên không phí hoài, ngày về nhà đầu tiên liền nói chuyện con cái với tôi.
Anh nói sau khi suy nghĩ thấu đáo, vẫn muốn c/ứu người trước rồi mới sinh con.
Không thì người kia có mệnh hệ gì, cả đời sau này chúng ta sẽ sống trong ân h/ận.
Tay tôi dừng trên túi, cất vật đang lấy ra một nửa, do dự mãi không nói.
Trần Minh Xuyên nhìn động tác của tôi, nhướng mày hỏi.
Tôi ôm ch/ặt túi hơn.
"Không có gì, đã quyết định rồi, thôi không xem cũng được."
Trần Minh Xuyên càng tò mò.
"Rốt cuộc là cái gì?"
Anh bước tới kéo tay tôi ra.
Một lá thăm gỗ rơi ra theo động tác của anh.
Tôi vội vàng nhặt lên giấu ra sau lưng.
"Thôi đừng xem, thật sự không có gì đâu."
Sự tò mò của Trần Minh Xuyên hoàn toàn bị kí/ch th/ích.
Anh trừng mắt, nhìn chằm chằm tôi không chớp.
Tôi đành "bất đắc dĩ" đưa lá thăm ra.
"Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là thăm thượng thượng mà thôi."
"Em không cho anh mười ngày suy nghĩ sao, em đoán anh có thể do dự nên định đi cầu thăm giúp anh."
"Em nhờ bạn, tốn tiền, tìm đại sư linh thiêng anh từng nhắc tới hỏi thử."
Tôi đưa lá thăm qua.
"Thăm nói thế này."
"Em cũng không hiểu ý nghĩa, nhưng đại sư nói đứa bé này vượng anh."
"Nói có đứa bé này, thứ anh trước kia không với tới sẽ tự tìm đến anh."
"Người trước kia anh ngưỡng m/ộ, sau này sẽ nhờ cậy anh."
Trần Minh Xuyên trầm ngâm nhìn chữ trên thăm, dường như liên tưởng chuyện mấy ngày qua.
Tôi gi/ật phắt lá thăm ném sang bên.
"Thôi đừng xem nữa, đã quyết định bỏ rồi, đừng tin mấy chuyện vô căn cứ này."
"Em cũng chẳng thấy đứa bé mang may mắn gì cho anh, không phải vẫn bị công ty điều đi công tác, lại suốt ba ngày."
"Thật đen đủi, nào có thấy thứ trước không với tới giờ được đâu?"
Khóe miệng Trần Minh Xuyên gi/ật giật, do dự một chút, vẫn cúi nhặt lá thăm lên.
"Để anh nghĩ thêm." Anh nói.
Tôi làm bộ định gi/ật lá thăm.
"Em đã bảo đừng xem mà, xem xong lại do dự, nào có vận may gì, mấy hôm trước còn bị t/át một cái."
Trần Minh Xuyên giơ tay cao lên, tránh được.
"Thứ cầu được sao có thể vứt bừa, em nghỉ sớm đi, để sau nói tiếp."
Bình luận
Bình luận Facebook