「Tu Bạch, anh bị nóng trong người rồi, môi đều nứt cả rồi kìa.」
Thẩm Tu Bạch vội dùng mu bàn tay lau môi, giọng khàn khàn đáp:
「À, ừ, nóng trong thật.」
6
Cuối tuần, Thẩm Tu Bạch ở trong bếp nấu ăn.
Anh ấy nấu nướng rất giỏi, món cá sốt tương nướng thơm lừng, chuối chiên đường kéo sợi đều là những món tôi thích.
Dù anh đảm nhận hết việc nhà, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn làm vài việc đơn giản.
Như gấp quần áo anh giặt sạch cất vào tủ.
Khi giáo sư Quan gọi điện đến, tôi đang lặng lẽ nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên tay.
Hai vệt son môi rõ ràng in trên ng/ực áo.
Được xếp gọn gàng, giấu sâu trong ngăn tủ.
「An Trân, mai là sinh nhật vợ thầy, thầy gọi mấy đứa học trò cũ đến chung vui, em cũng đến nhé!」
Tôi để nguyên chiếc áo vào chỗ cũ, cười đáp:
「Vâng ạ, ngày mai em nhất định đến.」
Hai vợ chồng giáo sư Quan đều là bậc thầy trong lĩnh vực triết học, đối xử với tôi rất tốt.
Buổi tụ tập nhỏ chỉ gọi vài học trò thành đạt, giàu sang quyền quý, chỉ mỗi tôi là giáo viên đại học bình thường.
Sư mẫu nắm tay tôi, cảm thán:
「Cô tưởng em là người có chí lớn, không ngờ lại là đứa kết hôn sinh con sớm nhất. Cũng tốt, đàn bà rồi cũng phải đi con đường này. Ngẫm lại, lúc trước chính cô đã giới thiệu Thẩm Tu Bạch cho em đó!」
Đại sư huynh Tống Văn bước tới đưa tôi ly trà phổ nhĩ, thấy tôi nhận lấy liền quay sang đùa:
「Hóa ra sư mẫu cũng làm mai mối à? Giá mà biết sớm con đã nhờ sư mẫu giới thiệu cho rồi.」
Sư mẫu lắc đầu.
「Cô đâu có cố tình làm mối. Hồi đó Tiểu An hỏi cô làm thế nào để nghiên c/ứu triết học có bước đột phá trong thời gian ngắn, cô bảo hãy tìm người khoa sử hợp tác. Em ấy lại hỏi có ai giới thiệu không, cô mới nhắc đến Thẩm Tu Bạch.」
Tống Văn liếc nhìn tôi, đột nhiên trầm mặc.
Lúc ra về, sư mẫu nhờ Tống Văn đưa tôi về.
Anh hơn tôi ba khóa, xuất thân triết học nhưng lại lấn sân thương trường, giờ đã là đại gia công nghệ với khối tài sản trăm tỷ.
「Tiểu Trân, anh đang đầu tư riêng một dự án nghiên c/ứu xã hội, kinh phí không giới hạn, em có hứng thú tham gia không?」
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
Tôi mím môi: 「Để em suy nghĩ đã.」
「Hừm, mấy năm nay em toàn nói vậy.」
Anh chống tay vào túi quần cười khẽ, đ/á viên sỏi trên đường như thuở học trò.
「Tiểu Trân, giá mà ngày xưa anh học sử thì tốt biết mấy, phải không?」
Tôi hơi nhíu mày, lặng im nhìn anh không đáp.
Tống Văn ánh mắt thăm thẳm, đưa tay định xoa đầu tôi như hồi xưa, nhưng giữa chừng lại thu về, tự giễu:
「Thôi, suy nghĩ của em, anh mãi chẳng thể nào hiểu nổi.」
Anh thở dài, lại nhoẻn miệng cười:
「Dù sao anh vẫn muốn đợi thêm vài năm nữa, biết đâu có cơ hội!」
Đến chung cư, anh xuống xe mở cửa cho tôi.
Tôi lịch sự chào tạm biệt.
「Tiểu Trân.」Anh gọi gi/ật lại.
Tôi quay đầu.
Anh đăm đăm nhìn tôi, thở dài: 「Dự án nghiên c/ứu đó, nếu em không muốn tham gia cũng có thể giới thiệu người khác. Anh sẽ giữ suất cho em, dự án này bên ngoài đang cạnh tranh rất gắt gao.」
Tôi không khẳng định, chỉ cười vẫy tay.
「Tạm biệt.」
Xe Tống Văn vừa rời đi, Thẩm Tu Bạch đã gọi tôi.
Anh xách túi rau đi tới, vẻ mặt ngạc nhiên: 「Đó là Tống Văn từ Công nghệ Nhuệ Phương à?」
Tôi 「Ừm」 một tiếng: 「Anh ấy là học trò của sư mẫu.」
Thẩm Tu Bạch bỗng hào hứng: "Dạo này anh ấy đầu tư một khoản lớn vào các dự án khoa học xã hội. Anh vừa nộp đơn xin, em quen biết anh ta sao?"
Tôi cười lắc đầu.
「Không thân, sư mẫu nhờ anh ấy đưa em về thôi.」
7
Tối hôm đó, tôi dắt Điểm Điểm đi dạo về, định ra ban công chăm cây thì phát hiện chậu phong đỏ đã biến mất.
Tôi lục khắp nơi, khi đang tìm ngoài hành lang thì nghe thấy tiếng Thẩm Tu Bạch từ nhà Hạ Đới.
Từ sau lần bị mèo mở cửa, Hạ Đới đã đề nghị Thẩm Tu Bạch sang nhà cô dạy kèm.
「Chị An, em sang nhà chị làm phiền hai mẹ con chị mãi cũng ngại. Nhà em vắng ngắt, để thầy Thẩm sang đây cho tiện!」
Cô ta nũng nịu: 「Chị không yên tâm thì cứ mở cửa, chị có thể sang kiểm tra bất cứ lúc nào!」
Cửa mở hé, tôi chậm rãi bước tới.
Tiếng thì thầm văng vẳng:
「Thầy Thẩm, dạo này chúng ta thân thiết thế này, chị An có phản đối không nhỉ?」
Thẩm Tu Bạch khẽ cười: 「Cô ấy không dám đâu.」
「Sao thế ạ?」
Thẩm Tu Bạch dùng giọng điệu quen thuộc khi bình luận sự kiện lịch sử để đ/á/nh giá tôi:
「An Trân khác cô, bề ngoài có vẻ ôn hòa dễ tính, nhưng thực chất là người theo chủ nghĩa duy lý điển hình.」
「Ý thầy là sao?」Giọng Hạ Đới mang chút dỗi hờn: 「Thầy đừng dùng mấy từ chuyên môn thế này chứ! Em không hiểu đâu!」
Thẩm Tu Bạch cười khẽ, chuyển sang giọng êm ái hơn.
「Ý anh là, cô ấy rất tinh tế, bất cứ việc gì cũng cân đo đong đếm thiệt hơn. Trong gia đình này, rốt cuộc vẫn do anh làm chủ. Anh là ng/uồn lực tốt nhất mà cô ấy có thể tiếp cận được. Vì vậy, chỉ cần anh quyết định, cô ấy tuyệt đối không dám cãi lời. Em thấy dạo này cô ấy có tỏ thái độ gì với em không?」
「Quả thật là không.」
Hạ Đới chợt hiểu ra.
Thẩm Tu Bạch trở về khi tôi đang ngồi vuốt ve chú mèo trên sofa.
Anh vẻ mặt vui tươi, chợt nhớ ra điều gì liền hỏi:
「Mà dạo này sao con mèo không chạy lung tung nữa?」
Tôi xoa đầu con mèo lười đang gừ gừ khoái chí, dịu dàng đáp:
「Em cho nó đi thiến rồi.」
8
Thái độ của Hạ Đới trước mặt tôi có chút thay đổi khó tả.
Trước đây gặp nhau, cô ta luôn chủ động chào "Chị An", nở nụ cười rạng rỡ.
Giờ đây, cô ta chỉ khẽ cười gượng, ánh mắt lướt qua đầy kiêu ngạo, mỉa mai, thậm chí thoáng chút thương hại.
Như một nàng công kiêu hãnh, tự tin tuyệt đối nhưng kh/inh thường phô trương.
Thẩm Tu Bạch đêm nào cũng sang nhà đối diện.
Đúng giờ như cơm bữa.
Mỗi lần trở về đều mang theo vài thay đổi tinh vi.
Mùi nước hoa thoang thoảng trên áo.
Chiếc cúc áo ng/ực bỗng dưng bung ra.
Vòng răng nhỏ xinh in hằn trên mu bàn tay.
Hạ Đới thỉnh thoảng mang hoa quả sang biếu, miệng lảm nhảm: "Thầy Thẩm không nhận học phí, em áy náy quá. Chỉ dám m/ua chút quà vặt cảm ơn thầy thôi ạ!」
Bình luận
Bình luận Facebook