Gặp phải cô ấy, dù là người hướng ngoại cỡ nào chắc cũng thành người hướng nội mất thôi?

Tôi nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt tại nhà Cố Nguyên Châu, bố mẹ anh thậm chí quên mất sự tồn tại của con trai, chỉ chăm chú hỏi han tôi.

Không chịu nổi nhiệt tình này, tôi viện cớ đi vệ sinh trốn đi.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng hai vị lão niên trong bếp:

"Con trai chúng ta cuối cùng cũng dẫn người về rồi, lại còn là con gái! Tốt quá!"

"Cứ tưởng nó sẽ dẫn về thằng con trai nào chứ, may quá."

10

Thế ra trước giờ bố mẹ Cố Nguyên Châu đều nghĩ anh sẽ dẫn con trai về nhà?

Hay anh là gay, vì không muốn bố mẹ lo lắng nên mới nhờ tôi giúp đỡ?

Càng nghĩ càng thấy có lý.

Nhưng tôi chỉ làm việc vì tiền thôi.

Đang định vào bếp phụ giúp thì bị mẹ Cố Nguyên Châu kéo tay lên lầu:

"Để cô dẫn cháu xem phòng Nguyên Châu, cháu đã xem ảnh bé của nó chưa?"

"Dạ không tiện đâu ạ..."

"Hai đứa không phải người yêu nhau sao? Có gì mà ngại?"

Chính vì không phải mới không tiện chứ!

Phòng sếp là nơi tôi có thể tùy tiện vào sao?

Nhưng bác không cho tôi từ chối, trực tiếp dẫn vào một căn phòng.

Trên đường đến, Cố Nguyên Châu nói anh ít khi về đây.

Nhưng phòng anh vẫn được dọn dẹp gọn gàng.

"Nào, cô cho cháu xem ảnh bé của nó nhé."

Bác lấy từ tủ ra một tập album đầy ảnh.

Ghi lại từ khi Cố Nguyên Châu còn là trẻ sơ sinh.

Phải công nhận, anh chàng này đẹp trai từ bé.

Phát triển theo lộ trình tiểu chính thái -> thiếu niên xinh đẹp -> soái ca.

Chỉ là có vài tấm sao trông quen quá.

"Đây là ảnh đại học của Nguyên Châu, lúc đó nhà có biến, bố nó ốm nặng, một mình nó gánh công ty, áp lực lớn nên chẳng buồn cười."

Tôi lật trang tiếp, nhìn chàng trai mím môi trong ảnh, cảm giác quen thuộc dâng trào.

Lật thêm trang, lần này rơi ra một tấm hình.

"Ôi, sao lại ở đây?"

Tấm hình bị bác nhanh tay nhặt lên, thoáng vẻ hoảng hốt nhưng vẫn gượng cười:

"Đây là ảnh Nguyên Châu với em họ, đáng lẽ phải trả lại rồi, cô tìm mãi."

"Vậy sao ạ?"

Thoáng nhìn thấy trong ảnh là Cố Nguyên Châu và một nam sinh khôi ngô, mặc đồng phục cấp ba.

Hình chụp bằng điện thoại, cả hai đều ngượng ngùng nhưng nở nụ cười.

"Thật mà, cháu xem này."

Bác giữ ch/ặt tấm hình trong lòng.

Mấy lần tôi muốn hỏi đều bị bác đ/á/nh trống lảng.

Sau bữa ăn, hai người đưa cho tôi phong bì lớn.

Định trả lại cho Cố Nguyên Châu nhưng anh bảo giữ đi, coi như bù tăng ca.

Trời ơi, lãnh đạo sáng suốt thế này tìm đâu ra?

Đang muốn hỏi chuyện tấm hình thì Cố Nguyên Châu đã lên tiếng: "Cậu thấy bố mẹ tớ thế nào?"

"Rất tốt ạ."

Hài hước phóng khoáng lại dễ gần, dù bác hơi nhiệt tình.

Cố Nguyên Châu thở phào, e dè hỏi: "Thế cậu thấy Kỳ Dục thế nào?"

"Cũng tốt ạ."

Anh im bặt.

"Sự nghiệp thành công, chín chắn ổn định, ngoại hình cũng ổn, rất tốt."

"Nhưng không thể chỉ nhìn bề ngoài, ý tớ là cậu nên xem xét khía cạnh khác, như có giữ được nam đức không, đời tư ra sao..."

Cố Nguyên Châu giảng giải say sưa, giống hệt các bác hàng xóm thích ngồi lê đôi mách ở quê tôi.

Chỉ cần ba phút, nhân vật được bàn tán sẽ nát như tương.

Tôi nhìn người đàn ông đang lái xe, định lên tiếng thì bị chuông điện thoại c/ắt ngang.

Là cuộc gọi của Kỳ Dục.

11

Kỳ Dục đã yêu.

Với một người tôi quen biết, nhưng tuyệt đối không ngờ tới.

Tin này khiến tôi trắng đêm không ngủ, sáng hôm sau đứng trên tàu điện cũng gật gù.

Vừa đến cổng công ty, cố mở mắt định chấm công.

Cầm điện thoại lên đã thấy hai người đối diện.

Cố Nguyên Châu đang nói chuyện với Tống Vân Nặc:

"Từ nay về sau cứ thế nhé, tôi sẽ không quên ơn cô."

Cô gái cười tinh nghịch, lao vào vòng tay anh ôm ch/ặt.

Cố Nguyên Châu sửng sốt, vội vàng đẩy ra lại chợt nhận ra tôi đứng gần đó.

Tôi có cảm giác bị bắt quả tang, lập tức lùi lại.

"Không phải cậu nghĩ thế đâu!"

"Tôi chẳng thấy gì cả."

Tôi vô thức lùi bước, không ngờ va phải bồn hoa, giày cao gót mất thăng bằng, ngã vật ra sau, đầu đ/ập vào bồn hoa.

Trước khi nhắm mắt, tôi thấy bóng Cố Nguyên Châu lao tới.

Thực ra đầu không đ/au lắm, chỉ do nhịn đói sáng nên ngất.

Cái tật hạ đường huyết ch*t ti/ệt này.

Ý thức vẫn tỉnh táo, thậm chí cảm nhận được mọi người khiêng tôi lên cáng, tay bị ai nắm ch/ặt, bên tai văng vẳng tiếng Cố Nguyên Châu:

"Em đừng ch*t, cho anh cơ hội giải thích, cái bồn hoa ch*t ti/ệt, trời ơi, anh sẽ cho người dỡ bỏ ngay!"

"Em mở mắt ra đi, anh còn chưa tỏ tình mà, em không được ch*t, nhất định phải khóc trên xe Rolls-Royce sao?"

Xung quanh toàn tiếng Cố Nguyên Châu, ồn đến nhức đầu.

Có giọt nước rơi xuống mu bàn tay, tôi dốc sức t/át một cái vào mặt anh:

"Im miệng!"

"Ừm..."

Anh lập tức yên lặng, thế giới trở lại yên bình.

Tỉnh dậy, tôi đã nằm trong bệ/nh viện.

"Em tỉnh rồi à? Đầu còn đ/au không?"

"Anh là ai?"

Cố Nguyên Châu ngây người, lập tức đổi sang vẻ mặt dịu dàng: "Anh là bạn trai em mà, chúng ta yêu nhau say đắm, còn hẹn cùng ngắm sao trăng..."

Tôi không nhịn được, t/át thêm cái nữa:

"Giỏi phét lác thật."

Danh sách chương

4 chương
14/06/2025 04:09
0
14/06/2025 04:06
0
14/06/2025 04:04
0
14/06/2025 04:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu