Tìm kiếm gần đây
Chiếc Porsche lao thẳng đến nhà hàng, xe chưa kịp dừng hẳn, một bóng người đã lao tới.
Đó là Giang San.
"Anh Tống, anh Tống, xin hãy giúp em..."
Cô ta dùng hết sức đ/ập cửa buồng lái, van nài không ngừng.
Đập một lúc, cô ta nhìn thấy tôi đang ngồi ở ghế phụ, đồng tử co rúm lại.
20
"Giang Nhan, sao chị lại..."
Tống Trí xuống xe mở cửa cho tôi, sau khi tôi bước ra, anh kéo tôi ra sau che chở.
Giang San từ từ đứng thẳng người, bừng tỉnh như vừa nhận ra: "Hai người... cấu kết với nhau để lừa em."
"Hợp sức chơi khăm em!"
"Giang Nhan, đồ tiện nhân!"
Giọng Tống Trí lạnh lùng vô cảm: "Là tôi lừa em, là tôi chơi khăm em!"
"Không liên quan gì đến Nhan Nhan."
Giang San gào thét: "Anh lừa dối tình cảm của em, là anh biến em thành thế này, đồ khốn, đồ khốn đáng ch*t, em sẽ tố cáo anh!"
Tống Trí mỉm cười, giọng điệu tà/n nh/ẫn: "Chính em tự biến mình thành thế đấy."
"Lúc m/ua cổ phiếu, tôi đã bảo em kịp thời b/án ra, em tham lam quá, muốn ki/ếm thêm!"
"Tôi xúi em nghỉ việc đâu, gợi ý em m/ua xe đâu, bắt em m/ua mặt bằng đâu? Em muốn chỉnh dung, tôi còn khuyên em đừng đi!"
"Những bữa ăn đãi em, những nơi sang trọng dẫn em đến đều là thật." Anh cười hiền lành đến lạ, "Chỉ có đồ hiệu là giả, nhưng tôi cũng tốn kha khá tiền để m/ua."
"Tôi chưa từng nắm tay em, chưa hôn em, chưa x/á/c lập qu/an h/ệ nam nữ với em."
"Em cứ việc tố cáo thậm chí kiện tôi," anh nhướng mày, như đang nhìn con mồi vật vã trong lưới, "xem ai đúng ai sai."
Giang San r/un r/ẩy toàn thân.
Kh/iếp s/ợ, hoảng hốt, phẫn nộ, bất lực cuộn sóng trong đôi mắt cô ta.
Cô ta chất vấn: "Anh làm thế là vì cô ấy đúng không? Tại sao, em có điểm nào kém cổ?"
Tống Trí nắm ch/ặt tay tôi, giọng chắc nịch: "Em kém cô ấy ở mọi phương diện, hơn nữa, tôi chỉ muốn dành trọn sự thiên vị cho cô ấy, cô ấy xứng đáng!"
"Khi cư/ớp đi hơi ấm của chị ấy, em chưa từng nghĩ đến ngày nay sao?"
Phía xa, mây đen cuồn cuộn như tấm màn đen khổng lồ bao trùm lấy Giang San.
Cô ta đứng ngược sáng, gi/ận dữ mê muội nhưng bất lực.
Biểu cảm này rất quen thuộc, bởi nó đã đồng hành cùng tôi suốt thời thanh xuân.
Lúc ấy tôi không hiểu, tại sao tôi nỗ lực đến thế, tôi nghe lời đến thế, thành tích tốt đến thế, mà bố mẹ vẫn không thương tôi.
Rốt cuộc tôi phải làm sao?
Mãi đến khi vào đại học, tôi mới dần học cách xem nhẹ, học cách yêu thương bản thân hơn.
Thực ra không có lý do.
Sự thiên vị, vốn không cần nguyên do.
Bố mẹ có thể vô điều kiện thiên vị Giang San, thế gian này cũng sẽ luôn có người, mãi mãi thiên vị tôi.
Nếu không có người đó, thì tôi cũng có thể——
Tự yêu lấy chính mình.
Giang San trừng mắt nhìn tôi, môi run run.
Có lẽ cô ta muốn c/ầu x/in tôi.
Tôi bình thản đối diện với ánh mắt ấy.
21
Khá lâu sau, cô ta tự giễu cười: "Em sẽ không c/ầu x/in chị đâu, cả đời này em sẽ không bao giờ c/ầu x/in chị!"
Bữa trưa ăn được nửa chừng, ngoài trời tuyết rơi.
Mùa đông thành phố A, hiếm khi có tuyết.
Trong nhà hàng xôn xao.
Tống Trí đặt d/ao nĩa xuống, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ: "Chị biết không, em rất gh/ét tuyết!"
"Tại sao?"
"Chị có rảnh không, đi cùng em đến một nơi nhé."
Tôi không ngờ anh lại dẫn tôi đến nghĩa trang.
Trên tấm hình phai màu, người phụ nữ gương mặt đoan chính, trông khoảng hơn ba mươi.
Tống Trí đặt bó hoa sao nháy xuống.
"Mẹ, con đưa bạn đến thăm mẹ."
"Chắc mẹ đã gặp lại cô ấy dưới suối vàng rồi nhỉ, lần này nhất định đừng mềm lòng nữa."
Hạt tuyết lất phất rơi trên áo khoác anh, giọng anh bình thản kể lại chuyện xưa.
Mẹ Tống Trí tài giỏi xuất chúng, từ nông thôn nghèo khó vươn lên, trở thành cột trụ của bệ/nh viện khi còn trẻ.
Tình cảm với bố Tống Trí cũng rất tốt.
Nhưng người em gái lại số phận long đong, yêu phải bạn trai có xu hướng b/ạo l/ực, thường xuyên bị đ/á/nh bầm dập.
Mẹ Tống Trí mềm lòng, cho em gái dọn về ở cùng.
Chị gái công việc danh giá, anh rể trẻ tuổi tài cao, dịu dàng chu đáo.
Em gái dần nảy sinh tà niệm.
Khi mẹ Tống Trí phát hiện thì người em đã mang th/ai, khẩn khoản xin chị tha thứ, mong được sinh đứa bé.
Mẹ Tống Trí không ngờ mình rước hổ vào nhà, kích động tinh thần nên lái xe ra ngoài giữa đêm tuyết để tĩnh tâm, va chạm với xe tải gặp nạn.
Một x/á/c hai mạng.
Lúc ấy, bà cũng đang mang th/ai.
Bố Tống Trí đ/au lòng x/é ruột, tổ chức tang lễ lớn, nửa năm sau lén lút cưới em gái vợ, lại có thêm con trai.
Có lẽ là báo ứng, khi đứa con trai út mười tuổi, lén lái mô tô của Tống Trí, gặp t/ai n/ạn qu/a đ/ời.
Bố Tống Trí tuổi cao sức yếu, không còn khả năng sinh con, đành phải đưa Tống Trí - đứa con ghẻ - về nuôi dạy.
Tống Trí cười đ/ộc địa: "Vì thế em rất gh/ét những đứa em gái giả nghèo giả khổ, thèm khát bạn trai của chị gái."
"Đặc biệt, Giang San còn cư/ớp đoạt tình thương vốn thuộc về chị."
Vì vậy, anh nhất quyết trừng ph/ạt những đứa em gái như thế.
Tuyết phủ trắng người anh, tôi kiễng chân nhẹ nhàng phủi tuyết trên đầu anh.
"Dừng lại ở đây thôi Tống Trí, buông bỏ quá khứ, học cách yêu lấy mình đi!"
Tống Trí quay sang nhìn tôi.
Tôi khẽ nói: "Nếu bác gái còn sống, nhất định không muốn thấy trưởng thành rồi mà con trai vẫn bị bóng m/a tuổi thơ đeo bám. Lúc đó anh còn quá nhỏ, không thể ngăn chặn tất cả. Cái ch*t của mẹ anh không phải lỗi của anh!"
Mắt Tống Trí dần đỏ hoe, anh chống tay lên bia m/ộ khóc nấc nghẹn ngào.
"Xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ..."
"Con từng có cơ hội nói với mẹ, nhưng người phụ nữ đó bảo con im lặng, cô ta lừa con nói ra mẹ sẽ đ/au lòng. Giá như, giá như con sớm nói với mẹ..."
Tống Trí khóc như đứa trẻ lên ba.
Trên đường về, cả hai đều mệt mỏi khác thường.
Suốt quãng đường không ai nói lời nào.
Dừng đèn đỏ, tuyết ngoài cửa càng lúc càng dày.
Anh chợt lên tiếng: "Chị ơi, thực ra em không gh/ét tuyết lắm đâu. Bởi ngày gặp chị, cũng là một ngày tuyết rơi."
"Nhưng em vẫn không nhớ đã từng gặp chị khi nào."
"Không sao," anh mỉm cười nhìn những bông tuyết rơi, "em nhớ chị là đủ rồi."
Ngoại truyện
Tết năm đó tôi ở lại thành phố A.
Đêm giao thừa, Phồn Phồn gọi điện bảo sẽ đến đón tôi về ăn tết.
Chương 30
Chương 13
Chương 10
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook