Độc Sư Vân Cẩm

Chương 14

17/07/2025 04:18

Yến tịch bày từ đầu phố tới cuối ngõ, ai thấy đều được mời, khoản đãi cả thành.

Trong lòng ta thầm nghĩ, thật quá phô trương, phải chăng Bùi Dục đã tiêu hao phân nửa tư khố vì ta?

Song ta chưa kịp hỏi, nghe nói chàng thấy ta hành lễ xong, liền rời đi ngay, chẳng hề dự tiệc.

Ngày đại hôn của ta, Đại Hạ quốc ban bố ba chính lệnh cả nước cùng vui.

Một là đại xá thiên hạ.

Hai là miễn thuế ba năm.

Ba là mở khoa cử cho nữ tử.

Sau đó, Tô Cẩn Niên bảo ta: "Khiếp vía, ta tưởng chàng ấy đến cư/ớp thân."

Ta mỉm cười: "Sao thể nào được."

Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước hết là thân nhân.

Ta hiểu chàng, bản chất chàng vốn lương thiện. Chàng chẳng bao giờ, cũng chẳng đành ép ta làm điều gì chẳng muốn.

Bởi chàng rõ tính ta, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.

Mặc váy cưới chàng đặt may, đeo vòng tay chàng tặng, đã là cực hạn của chàng rồi, đôi điều mong cầu ấy xét ra chẳng quá đáng.

Huống chi chàng từ ngàn dặm xa xôi tới, mọi việc làm, đều là thân nhân bên ngoại, là huynh trưởng, muốn ban cho ta chỗ dựa.

Chàng mong ta an lành, ta cũng cầu chàng bình yên.

Trong phòng hoa chúc, ta nhân lúc Tô Chiêu vắng mặt, thay bộ váy cưới chàng làm, song chẳng tìm thấy khăn che đầu chàng thêu.

Tô Chiêu trở về trông thấy, hỏi ta: "Sao nàng thay váy cưới?"

"Chàng dốc lòng chuẩn bị, không thể để chàng lưu luyến."

"Không hề gì, ta luôn mang theo tấm khăn che ấy bên mình, Nguyệt lão ắt đã chứng kiến lễ thành hôn của chúng ta."

Thì ra, bảo sao chẳng thấy, hóa ra chàng giữ lấy.

Ta hỏi chàng, về thân nhân bên ngoại bỗng xuất hiện của ta, chàng có muốn biết chút gì chăng.

Chàng đáp: "Muốn, mà cũng chẳng muốn.

"Muốn, vì muốn hiểu hết mọi điều về nàng. Chẳng muốn, vì nếu có thể nói, nàng đã sớm bảo ta rồi. Nếu thân phận họ không tiện nói cùng người khác, vậy thì đừng nói nữa.

"Nàng chọn làm thê tử của ta, ở bên ta cùng con cái, đã là ân điển lớn nhất trời ban. Những thứ khác, chẳng quan trọng."

Kỳ thực Tô Chiêu chẳng hay, Thái hậu cũng mang tặng chàng một món quà.

Phụ thân ruột chàng vì thân thể bất an chẳng thể tới, nhưng dốc lòng đ/á/nh cho chàng một cây cân như ý bằng vàng.

Xứng tâm như ý, là lời chúc chân thành của lão phụ thân dành cho nhi tử.

Cây cân như ý ấy mượn danh Tô Cẩn Niên, đưa tới tay chàng.

Thái hậu nói: "Ai ngờ được! Cuối cùng lại là con gái Tấn gia c/ứu rỗi chàng. Chàng rốt cuộc có phúc khí, gặp được nàng, dù quên hết dĩ vãng, nhưng chàng giờ đây rõ ràng là ấm áp, hạnh phúc."

Há chẳng phải chàng c/ứu rỗi ta sao?

Ta từng dối lòng chàng đầy lừa gạt, chàng lại trao ta trọn vẹn tín nhiệm.

Ta cũng từng chẳng còn tin vào ái tình, chẳng dám yêu thương.

Chàng lại dùng tình yêu thuần khiết nhất, khiến ta giữa thật giả, cuối cùng chỉ còn lại chân tình.

Ánh mắt ta rực ch/áy, ngắm chàng thanh niên ôn nhu nhã nhặn trước mặt: "Phu quân, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim."

Ta từ từ nghiêng người tới gần, nhưng bị chàng che miệng lại.

"Phu nhân hãy đợi, chúng ta chưa giở khăn che đầu."

"..."

Cái nghi thức quái q/uỷ này.

Chàng lôi khăn che ra, phủ lên đầu ta, rất đúng nghi thức dùng cây gậy nhỏ giở khăn che của ta.

Ta xoay người đ/è chàng ngã xuống.

"Phu quân, khăn che đã giở rồi, nến hồng, trầm hương ta cũng đã đ/ốt, ngay cả hoa đào cũng trải sẵn cho chàng, được rồi đấy."

"Phu..."

Ta cúi đầu hôn lên, rót hết tình ái, mà chàng thuận theo, đáp lại tình yêu tương xứng...

Chúng ta đều từng khốn đốn, từng mê muội, từng rơi lệ, may thay chẳng từ bỏ nhau. Dẫu gió mưa dập dồn, nhưng nhân gian này đáng giá.

-Hết-

Danh sách chương

3 chương
17/07/2025 04:18
0
17/07/2025 04:16
0
17/07/2025 04:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu