Tôi thấy xươ/ng gò má hình móng hổ của hắn khẽ động, cuối cùng nghiến răng cúi người đưa tập hồ sơ về phía tôi.
Tôi không đón lấy, quay đầu cười nhạt: "Một kẻ buôn b/án nhỏ phất lên nhờ người chăn cừu thảo nguyên như tôi, sao dám đầu tư cho Giang tổng? Dù sao trước kia chính Giang tổng từng tuyên bố, bọn tôi chỉ là dân quê mạt hạng mà Giang thị vung ngón tay là ngh/iền n/át."
"Ngài hẳn đã quên những chuyện cũ này rồi, nhưng công ty của chồng cũ thì tôi xin kiếu. Biết đâu hắn vùng lên lại trả đũa tôi thì sao?"
Người tổ chức mặt c/ắt không còn h/ồn, vội vàng hoà giải. Rõ ràng ông ta cũng biết những hành vi kém cỏi ngày trước của Giang Thịnh.
Giang Thịnh vẫn cúi gập người bất động.
Bà Giang lập tức gào lên, túm ch/ặt áo người tổ chức: "Con trai tôi nói đúng! Đồ hôi mùi cứt dê sao đủ tư cách đứng chung với Giang gia!"
"Cô ta phải đầu tư cho con tôi! Lúc ly hôn cư/ớp hết tiền của nó, không phải vậy thì sao nó ra nông nỗi này!"
"Ông đã hứa giới thiệu con tôi! Nếu không nhờ ơn nó ngày xưa, giờ ông còn lang thang xin ăn ngoài đường kia kìa! Không được! Cô ta không đầu tư thì ông phải đầu tư! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hôm nay các người đối xử với mẹ con ta thế nào, ngày sau nhất định sẽ trả gấp bội!"
Tràng cằn nhằn của bà ta khiến tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này. Người tổ chức mặt đen như mực, Giang Thịnh vội ngăn mẹ.
Nhưng đã muộn. Màn kịch này khiến mọi cơ hội đầu tư tiêu tan. Ai lại đi rót tiền cho loại người như thế chứ?
Bảo vệ nhanh chóng lôi hai mẹ con ra ngoài. Bà Giang giãy giụa, vung vãi tập hồ sơ khắp nơi, hét lên rằng đây là dự án siêu lợi nhuận.
Bà ta bám vào bàn quát tháo bảo vệ: "Bỏ tay dơ ra!", không ngờ trượt chân ngã lăn từ xe lăn xuống đất, thảm hại bò lết. Bảo vệ thừa cơ xốc nách lôi bà ta đi.
Giang Thịnh cố ngoái lại nhìn, ánh mắt đầy bất mãn khi bị đẩy đuổi. Tôi đứng giữa đám đông, nâng ly rư/ợu cao hướng về hắn.
Vĩnh biệt nhé!
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook