Ánh Sáng Mong Manh

Chương 1

18/06/2025 09:03

Trên đường đến trường thi đại học, một chiếc xe tải lao như đi/ên về phía chiếc Mercedes màu đen ở làn đối diện. Trong nháy mắt, xe tan hoang, người t/ử vo/ng. Tôi đứng bên lề đường lạnh lùng nhìn cảnh tượng ấy – người ngồi trong xe vốn dĩ phải là tôi.

1

Tôi gặp t/ai n/ạn k/inh h/oàng trên đường đi thi.

Chính x/á/c hơn, đó là con đường đi thi kiếp trước của tôi.

Giờ đây, tôi chỉ là h/ồn m/a vô hình lang thang bên ngoài thể x/á/c mình.

Tôi gào thét đi/ên cuồ/ng, van nài mọi người c/ứu lấy sinh mạng mong manh này. Nhưng đám đông xung quanh chẳng thấy tôi, cũng chẳng nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng.

Họ thì thầm bàn tán, hối hả chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, kể lể về thảm kịch thương tâm này.

Còn tôi, chỉ biết cảm nhận sự sống từng chút một rời khỏi cơ thể, bất lực đến tê dại.

H/ồn phách mờ nhạt dần. Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi thấy người phụ nữ đeo kính râm ở góc phố nở nụ cười mãn nguyện – đó là mẹ kế, người từng đối xử với tôi còn hơn cả mẹ ruột.

2

"Đứa con gái như nó, nuôi làm gì cho thêm nhục?!"

Tiếng gầm thét x/é không gian đ/á/nh thức tôi.

Mở mắt, cả nhà vây quanh Thẩm Di – con gái mẹ kế – ân cần hỏi han. Còn tôi như mảnh giẻ rá/ch, nằm lăn lóc trong góc nhà.

Khung cảnh quen thuộc khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp. Dù không muốn tin, tôi buộc phải thừa nhận mình đã trùng sinh.

Trở về ngày cách kỳ thi đại học một tháng, cũng là ngày mẹ con tôi bị đuổi khỏi nhà.

Thấy tôi tỉnh dậy, Thẩm Di liếc nhìn đầy khiêu khích rồi giả bộ yếu ớt: "Ba ơi, mẹ ơi, chắc chắn chị không cố ý đẩy con đâu. Con không tin chị lại gh/en tị đến mức muốn h/ủy ho/ại em, dù sao chị cũng là chị ruột em mà!"

Lời nói ngọt như mía lùi, thế mà Thẩm Kiến Nghiệp – ba tôi – lại không nhận ra.

"Mày coi nó là chị, nhưng nó có coi mày là em không? Mày là dân múa mà, nó dám đẩy mày từ trên cao thế kia xuống. Hỏng chân là mày tiêu đời!"

Cái gọi là "trên cao" kia thực chất chỉ là ba bậc thềm.

Và chính Thẩm Di đã giả vờ ngã. Khi tôi với tay định đỡ, cảnh tượng ấy trong mắt ba tôi lại thành hành vi h/ãm h/ại.

Ánh mắt Thẩm Di lấp lánh đắc ý. Ba tôi bùng ch/áy cơn thịnh nộ, lao đến t/át tôi một cái đ/á/nh "bốp".

Má tôi rát bỏng.

"Mày đố kỵ với em mày đến thế sao? Đồ s/úc si/nh! Tao Thẩm Kiến Nghiệp không có đứa con nào như mày!"

"Đồ điềm gở! Mày hại mẹ mày thành ra thế này, giờ lại đến lượt gia đình tao!"

"Cút ngay! Mang mẹ mày ra khỏi nhà! Tao không muốn nhìn thấy mày thêm giây phút nào nữa!"

Đây là lần thứ hai tôi nghe những lời này. Kiếp trước, chúng khiến tôi như rơi vào vực thẳm. Nhưng sau khi nếm trải sinh tử, những tổn thương ấy chẳng còn ý nghĩa.

"Anh làm gì thế? Đánh con gái mặt mũi thế kia, lỡ để lại s/ẹo thì sao?"

Dương Hồng – mẹ kế tôi – vội vàng che chắn phía trước. Giọng bà run run: "Kiến Nghiệp, dù Thẩm Lê có sai cũng là do tôi dạy dỗ không đến nơi. Anh muốn đ/á/nh thì đ/á/nh tôi đi!"

Nghe đi, lời bào chữa mà như khẳng định tội trạng.

Sao trước kia tôi không nhận ra ẩn ý trong từng câu nói của bà?

Có lẽ vì tôi quá ngốc nghếch. Hoặc cũng có thể, tôi quá khát khao một chút yêu thương.

3

Từ nhỏ, ba tôi luôn đổ lỗi tôi khắc chế mẹ mình.

Thực ra mẹ tôi không ch*t. Bà chỉ rơi vào trạng thái sống thực vật.

Năm đó, tôi đang tuổi nổi lo/ạn. Sau trận cãi vã k/inh h/oàng, tôi bỏ nhà đi. Mẹ tôi đi tìm thì bị tài xế say xỉn đ/âm trúng.

Thế nhưng ba tôi không bỏ rơi bà. Ông thuê y tá chăm sóc chu đáo suốt hai năm, khiến ai cũng khen ngợi tấm lòng son sắt. Cho đến khi mọi người khuyên ông nên ly hôn tìm hạnh phúc mới, Dương Hồng – nữ y tá chăm sóc mẹ tôi – đã lặng lẽ lên ngôi vị chính thất.

Tôi biết ba không thể thủ tiết suốt đời. Nhưng tôi không thể chấp nhận đám tiểu tam lăng nhăng, bởi chúng chỉ tham lam tài sản gia tộc.

Nhưng Dương Hồng khác hẳn.

Bà không chỉ tận tâm chăm sóc mẹ tôi, mà còn cưng chiều tôi hết mực, khiến tôi dần mất cảnh giác.

Lúc ấy tôi đâu biết thế nào là "nuôi ong tay áo".

Trong vòng tay bao dung của bà, tôi ngày càng trở nên ngạo mạn, cực đoan, tương phản hoàn toàn với Thẩm Di – con gái bà ta.

Thẩm Di xinh đẹp, miệng ngọt như đường, học giỏi giang. Còn tôi b/éo phì tuổi dậy thì, tính tình lập dị, ít nói.

Cô ấy là ngôi sao sáng nhất, còn tôi chẳng đáng làm bóng đen hậu trường.

Thế mà Thẩm Di vẫn chưa hài lòng. Cô ta muốn dìm tôi xuống bùn đen, vĩnh viễn không thể ngóc đầu.

4

Ngày bị đuổi khỏi nhà, tôi đưa mẹ về căn nhà cũ trước khi bà kết hôn.

Dọn dẹp xong xuôi, tôi chuẩn bị nước ấm lau người cho mẹ. Lần đầu tiên tự tay làm việc này, nhìn thân thể bất động của bà, tim tôi như bị d/ao cứa. Giá như năm đó tôi không bồng bột, mẹ đã không ra nông nỗi này.

Đến khi lật người mẹ, tôi ch*t lặng.

Những vết bầm tím chi chít, lớp cũ chồng lớp mới, tập trung ở những chỗ kín đáo.

Đây gọi là "chăm sóc chu đáo" suốt bao năm của Dương Hồng?

Nghĩ đến nụ cười của bà ta trong ngày thi đại học kiếp trước, tôi chợt hiểu mẹ con tôi đã sa vào mạng nhện đ/ộc địa từ lâu, bị gặm nhấm dần cho đến ngày tuyệt diệt.

Danh sách chương

3 chương
18/06/2025 09:07
0
18/06/2025 09:05
0
18/06/2025 09:03
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu