Ta nói:
“Ta cứ ngỡ ngươi đã nghĩ thông suốt, chẳng ngờ ngươi lại đem thứ tình yêu không được đáp lại kia, từ thân Tống Nguyệt D/ao, dời sang ta. Mời ngươi về cho. Giữa ta và ngươi, thực sự không còn khả năng. Chuyện giữa ta và Lâm Hạc Hành, cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.”
“Vậy nàng muốn ta phải làm sao đây!”
Tiêu Cẩn An bất ngờ ôm ch/ặt lấy ta từ phía sau.
“Cớ sao mãi đến khi mất nàng, ta mới hiểu được lòng mình là yêu nàng? Cớ sao khi ta yêu nàng sâu đậm thế này, nàng lại chẳng còn yêu ta nữa? A Tương, nàng nói đi, ta phải làm sao bây giờ?”
Hắn vùi mặt vào vai ta, nấc nghẹn từng tiếng.
Ta khẽ thở dài, quả quyết thoát khỏi vòng tay hắn.
“Tiêu Cẩn An, ngươi nhìn xem, mấy vị th/uốc ta thường dùng ấy. Bạch chỉ phải gieo vào mùa thu, Hoàng kỳ lại cần gieo trước tháng bảy. Một khi đã lỡ thời vụ, dù ta có ngày ngày chăm sóc, cũng chẳng thể mọc mầm. Cho dù ta có khóc đến khô lệ bên gốc th/uốc, thề rằng nếu cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định không để sai lầm, nhưng… Chúng có vì nước mắt của ta mà nảy mầm được không? Lỡ rồi… chính là lỡ rồi.”
Tiêu Cẩn An trầm mặc thật lâu, rồi khẽ khàng thốt lên, khàn khàn như gió đêm:
“Là ta… đã lỡ mất rồi.”
Hắn xoay người, từng bước, từng bước, tiêu điều rời đi.
17
Khi ta đến Lâm phủ, Lâm phu nhân rõ ràng vừa khóc xong.
Vừa thấy ta, viền mắt bà lại đỏ hoe.
Báo quốc tuẫn thân, ch*t trận sa trường, vốn là chí khí anh hùng của bậc trượng phu.
Nhưng nếu thực sự chẳng thể trở về…
Dù Hoàng đế có ban thưởng bao nhiêu, trần thế này… rốt cuộc chẳng còn ai tên là Lâm Hạc Hành nữa.
Ta khuyên giải vài lời, rồi bắt mạch cho bà, dặn đừng quá lao lực.
Lâm phu nhân thở dài, bỗng nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
“A Tương, con là đứa bé tốt.”
Tim ta khẽ rung.
Lâm phu nhân nói tiếp:
“Hạc Hành nhà ta, đây là lần đầu tiên động lòng với một nữ tử. Chuyện này, ta với phu quân đều biết. Chúng ta cũng rất quý con. Trước đây ta từng nói muốn nhận con làm nghĩa nữ, lời ấy… nay vẫn còn hiệu lực.”
Ánh mắt bà đầy yêu thương, mà lòng ta lại dần dần đắng chát.
Nhưng chỉ một khắc sau, bà lại nói tiếp:
“Còn một chuyện, ta vẫn chưa nói ra, vốn là sợ đến ngày này. Nhưng giờ thì... ôi...A Tương, nay ta muốn thẳng thắn cùng con. Nếu Hạc Hành còn sống trở về, con nguyện gả, Lâm gia ta nhất định mười dặm hồng trang mà đón dâu. Còn nếu… không thể trở về, ta và phu quân sẽ nhận con làm nghĩa nữ. Con nơi này chẳng có người thân, dù thế nào đi nữa, Lâm gia ta… vẫn muốn làm người nhà của con.”
Ta vừa chớp mắt, nước mắt đã như từng giọt châu rơi xuống.
Ta lao vào lòng Lâm phu nhân, bật khóc thành tiếng.
Tựa như muốn đem tất cả những năm tháng sợ hãi, cô đ/ộc, tủi hờn, một lần trút sạch.
18
Xuân qua thu đến, tương tư vẫn còn.
Thu đi xuân tới, tin tức thưa thớt.
Giang Châu dần lan truyền lời đồn:
Lâm Hạc Hành, e là… chẳng thể quay về.
Triều đình ban nhiều phần thưởng phong tặng, Lâm phu nhân cũng một lần nữa nhắc đến chuyện nhận ta làm nghĩa nữ.
Ta cười tủm tỉm lắc đầu:
“Nếu Lâm Hạc Hành trở về, phát hiện ta với hắn biến thành huynh muội rồi, thế nào cũng náo lo/ạn một trận cho xem.”
Lâm phu nhân thở dài, không nói gì thêm.
Lại không biết bao lâu trôi qua, chỉ thấy hoa hạnh đã nở đầy cành.
Ta phơi dược liệu nơi hậu viện.
Con mèo vàng to b/éo nằm lăn dưới nắng, ngửa bụng rên ư ử.
Phía trước bỗng có tiếng xôn xao.
Ta đứng dậy bước tới, giọng nói mỗi lúc một rõ:
“Tướng quân, chẳng phải huynh nói lòng không vướng nhi nữ tình trường, ki/ếm xuất tất thành thần sao? Vậy… huynh cũng có người trong lòng à?”
“Biến, tránh ra xa! Nếu để A Tương nghe thấy hiểu lầm, ta l/ột da các ngươi!”
Ta càng đi càng nhanh, suýt nữa bị bậc cửa vấp ngã.
May mắn rơi vào một vòng tay ấm áp.
Đôi mắt kia, từng bị gió cát nơi đại mạc mài giũa, đã trầm ổn thêm vài phần, nhưng vẫn là ánh nhìn kiên định và ôn hòa như trước.
“A Tương, ta… ầy đừng khóc, nàng đừng khóc mà!”
Càng nghe chàng nói, nước mắt ta càng tuôn ào ạt, lau mãi không khô.
Lâm Hạc Hành cuống quýt như gà mắc tóc, chẳng biết phải làm sao, đành quay sang quát m/ắng đám thuộc hạ:
“Đều tại các ngươi!”
Ta lấy tay áo lau mặt, vừa khóc vừa cười:
“Đây gọi là vui quá mà khóc.”
Lâm Hạc Hành ngẩn người nhìn ta, rồi cũng nở nụ cười.
Giữa tiếng người reo hò vang dội, ai nấy đều ca ngợi Lâm Hạc Hành dẫn năm ngàn bộ binh đ/á/nh bại vạn kỵ Hung Nô, một trận thành danh.
Ta có vô số điều muốn hỏi.
Nhưng mùa xuân vẫn còn dài, có mèo làm bạn, có thể đun nước, sắc trà, mà từ từ hỏi.
Lâm Hạc Hành giơ tay phải lên, bàn tay thô ráp dày chai của người luyện võ, lằn một vết thương nhỏ khó thấy.
“Đại phu, vết thương này… có chữa được không?”
Ta gi/ận dỗi nói:
“Chàng mà đến muộn nữa, e là miệng vết thương đã liền lại mất rồi!”
Dừng lại giây lát, ta lại nói:
“Tốt thay, vẫn chưa muộn.”
Chàng bình an trở về, thì bất kể khi nào... cũng đều chưa muộn.
(Chính văn hoàn)
Bình luận
Bình luận Facebook