「Mạch Dã, lỗi em, sẽ lại công em.」
Lục Ngạn Thần như người mất trí, c/ắt đ/ứt hợp tác nhà Tưởng.
Bố khả năng quản lý vốn tốt.
Thuê CEO nghiệp giá khiến công suy sụp nặng nề.
Trước đoàn hỗ trợ bên cạnh, còn tạm ổn.
Một c/ắt đ/ứt, công lập tức sản thanh lý.
Bố cuối cùng cũng hoảng hốt, gọi điện tôi:
「Mạch Dã, phải em chịu tái hợp, khiến Ngạn Thần nổi gi/ận?」
「Mau xuống cầu c/ứu ấy, sự nghiệp gia thể đ/ứt trong tay bố em được!」
Mẹ trên lăn, hiếm hoi nói vài lời mềm mỏng:
「Chỉ em khiến Ngạn Thần hồi tâm chuyển ý, sẽ cân để gọi em mẹ.」
Chà chà.
Ai thèm!
Tôi thấy cười vì thông tin quá lạc hậu.
Chẳng trở nữ hoàng nổi, càng rõ bộ thật chàng rể phát hiện.
29
Biệt thự nhà Tưởng, hai chồng ngồi im lặng trên ghế sofa.
Bố bùng n/ổ:
「Đều tại Rõ lâu, chỉ còn Dã, mà cũng chịu xử nó.」
「Giờ tiền nó cũng nuôi tám rồi.」
Mẹ gi/ận dữ:
「Nó đứa ra, m/ắng mấy câu thì sao?」
「Gọi điện dọa nó, tiền bố tiêu, sẽ nó.」
Khi điện thoại gọi hiển thị "Số quý khách gọi kích hoạt".
Đúng vậy, từ tám năm trước.
Hai chồng già định công gây rối, Bách Lân dự liệu trước, còn cách cả con đường bảo vệ đuổi đi.
Thực dù rối, cũng sợ.
Trong tay vô ng/ược đ/ãi tôi.
Không lâu sau, nhà sản.
Mẹ phí cũng trả nổi, người bỏ trốn.
Bố cực kỳ trọng thể diện, chịu nổi đò/n giáng, đ/ốt than cả đêm, ngộ khí CO mà ch*t.
Mẹ mạng lớn, sót, đưa dưỡng lão nhất.
Mơ tưởng đẹp đấy.
Tôi thuê người phòng đơn trong khu ổ phố, người mày khó đăm đăm ăn.
Thừa thãi hơn muốn làm.
Số phận vòng luân hồi.
Cha muốn nhận sự trọng con cái, trước phải gương tốt.
Bằng không, con cái bắt chước, cuối cùng sẽ chuốc lấy hậu quả.
30
Sau sự kiện nhật ký, Ngạn Thần suy sụp, đêm đêm giải sầu.
Anh ta kiên trì gửi tin nhắn khẳng định trước che mắt, mong ta thêm cơ hội.
Phiền chịu nổi.
Tôi bao nhiêu ta.
Hè đến.
Chu Bách Lân "ép" gác sang bên, lái ngoại ô.
Dưới ánh trăng, ôm bó lúa mì vàng rực, bước trước gối:
「Mạch Dã, thế giới vô lúa mì, nhưng chỉ em, lúa nhất vô anh.」
Sương thu rơi, mầm gieo nơi hoang vắng vẻ.
Dưới lớp chăn tuyết trắng diễn tả huyền thoại mùa đông.
Nó trải qua mưa tuyết sương, thấy nắng rực rỡ.
Chỉ vạn đầy kho.
「Mạch Dã, đó chính em!」
「Không giá lạnh luôn giữ ơn, như lúa giữa đất trời bám rễ vươn cuộc trù phú.」
「Phần còn lại, muốn cùng em hành.」
Phim "Dưới nắng vàng Tuscany" câu:
【Không nghi ngờ gì, đẹp rồi sẽ đến, mà nó muộn, cũng vui ngờ.】
Tôi nghẹn ngào, nhận chiếc nhẫn và lúa.
Có yêu, thể khiến em mãi tổn thương.
Đó yêu thân mình, khác.
Trăng vằng vặc, thổi hoang.
Sóng lúa vàng cuộn trào ngừng.
Ngoại truyện Ngạn Thần)
1
Tôi chưa từng nghĩ, sẽ mất hoàn toàn.
Sau ly cô ấy tràn đầy sống, rực rỡ chói lọi, trưởng thành làn khói trần khác biệt.
Mẹ thường gọi điện rối, bảo thuê luật sư kiện đứa con gái nhỏ bỏ rơi người già.
Tôi bỉ cười.
Mọi chuyện nhân quả.
Nếu phải ta tạo nghiệp hơn hai mươi năm trước, sao nỗi cuối hại thế này?
Nói ra, dư luận sẽ thứ tiên nhấn chìm lão.
Nhìn thấy kinh doanh Bách Lân ngày càng tốt.
Tôi nảy sinh tâm đố kỵ.
Ai ngờ quyết định lầm liên tiếp, tích công lao dốc.
Cô thư ký thèm muốn nhân lúc say, giường.
Trước cô ta xử Thanh.
Xem này, đăng ký kết hôn cô ta.
Nhưng lại kháng cự dữ dội thư ký.
Trước đây, nó còn thư ký tôi.
Đến sự về, lại bới lông tìm vết.
Lẽ nào ruột tốt?
2
Mạch sinh đôi trai gái.
Đáng gh/ét!
Nhà Bách Lân sao thế?
Tôi như con cống, lén cuộc gia đình họ.
Góc ngày càng tốt, nữ tỷ phú phố A rồi.
Trước hẹp hòi.
Tưởng rằng phụ nữ chỉ ở nhà chăm con được.
Dù trước kia, cô ấy từng cơ hội tốt.
Nghĩ đây, đ/au nhói.
Bên lại vang cãi và kế.
Đàn phiền thật.
Lúc về, sẽ hỏi gì, vì chút chuyện lại gh/en tị con trẻ.
3
Hỏng rồi!
Báo sản trong két sắt phát hiện.
Vợ ly muốn cả người khác.
Tôi nhớ lúc còn ở đây.
Cô ấy sản.
Tôi nói muốn con, đợi chút đã.
Cô ấy trông vẻ cuối cùng ôm ngủ thiếp đi.
Tôi thật đáng ch*t, bỏ lỡ người phụ nữ như vậy.
Nhưng ngờ trước ly đ/âm d/ao bụng kế.
Nó chỉ mẩn đỏ trên người, nguyền rủa:
「Mày cố tao ăn đồ dị muốn hại tao, cư/ớp tài sản bố!」
Cảnh sát tra, sự đúng sự thật.
Một người nhập ngồi tù, người nhập trại giáo dưỡng.
Cuộc tan hoang.
Là chuốc lấy hậu quả.
Bình luận
Bình luận Facebook