Nhưng vì sao lòng ng/ực bỗng ngột ngạt, Tiểu Mãn muốn khóc lên thế này?
4
Khi Vệ Chiêu trúng đ/ộc h/ồn trùng được khiêng về, cả phủ Vệ hỗn lo/ạn.
Chỉ ba ngày trước kỳ thi Hội, có kẻ ám hại hòng khiến chàng bỏ lỡ khoa cử.
Mạch tượng bình thường, nhưng Vệ Chiêu mãi bất tỉnh, thầy th/uốc cũng không tìm ra dị thường. Vệ phu nhân sốt ruột đi lại liên tục.
Lương y khắp nơi kéo đến tấp nập.
Mãi một ngày sau, có lão giả vuốt râu nói thần bí:
- Lão phu từng du lịch tứ phương, nghe nói có loài h/ồn trùng khiến người ngủ mê bảy ngày, tỉnh dậy sẽ yêu người đầu tiên thấy được.
Ông ta nói có thể dẫn trùng sang kẻ khác.
Vệ phu nhân khóc òa định xông tới, bị mụ nữ tỳ kéo lại.
Vệ đại nhân đang tuần tra Thanh Châu, tháng sau mới về.
Nếu phu nhân nhận trùng đ/ộc, bảy ngày sau không gặp được phu quân, tương lai vợ chồng tính sao đây?
Trong im lặng, ánh mắt mụ tỳ đổ dồn về phía ta.
Lòng ta dậy sóng ngầm, ngón tay co quắp, e dè thưa:
- Để Tiểu Mãn làm việc này ạ.
Vệ phu nhân mừng rơi lệ, lấy khăn lau mặt liên tục nói:
- Phải rồi! Còn có Tiểu Mãn, nó vốn đã thích A Chiêu từ nhỏ...
Dường như mọi việc đều tốt đẹp.
Nằm trên giường, ta cảm nhận lưỡi d/ao rạ/ch da thịt.
Thầy th/uốc đang dẫn trùng giữa ta và Vệ Chiêu. Sau rèm, Vệ phu nhân dịu dàng dỗ dành:
- Tiểu Mãn, sắp hết đ/au rồi... Tỉnh dậy sẽ có kẹo mạch nha ngon lắm, A Chiêu cũng đi thi được...
Giọng nói dần xa mờ.
Hiếm khi thấy phu nhân dịu dàng thế, lúc d/ao cứa vào lòng bàn tay quả thực hơi đ/au.
Nhưng không sao, Tiểu Mãn không sợ đ/au.
Ta tự nguyện c/ứu Vệ Chiêu.
Thuở thiếu thời chàng từng c/ứu ta. Khi ấy song thân qu/a đ/ời, dinh thự rộng lớn chỉ còn mình ta.
Bọn công tử tiểu thư ỷ thế b/ắt n/ạt, xô ta ngã lăn, tay đầy đ/á sỏi và m/áu, thì Vệ Chiêu xuất hiện.
Một mình đ/á/nh đuổi lũ x/ấu không hề kêu đ/au, sau này leo cây chịu đò/n thay ta cũng chẳng rên xiết.
Ta khóc nức nở, chàng nắm tay ta âu yếm, đút viên kẹo mạch nha vào miệng.
Tháng ngày trôi qua, Vệ Chiêu năm xưa hết lòng bảo vệ ta, đêm sinh nhật lại đuổi theo lạnh lùng nói:
- Đừng làm mì trường thọ nữa.
- Ta không còn trẻ con. Tiểu Mãn, nàng cũng nên lớn rồi.
Lệ ta rơi lã chã.
Lương y nói h/ồn trùng khiến người yêu kẻ đầu tiên thấy lúc tỉnh.
Nếu được, ta mong mở mắt đừng thấy Vệ Chiêu.
Những ký ức về chàng vốn vui tươi, không hiểu sao giờ thành thế này.
Tiểu Mãn lại làm hỏng rồi.
Nhưng ta không muốn Vệ Chiêu khó xử, cũng chẳng muốn đ/au lòng nữa.
5
Mở mắt, trời đã sáng rõ.
Xung quanh vắng tanh.
Không ai biết ta tỉnh sớm, cửa sổ hé mở, nến đã tắt từ lúc nào, tuyết phủ dày trên án thư.
Ôm chăn, ta ngồi thẫn thờ trong tĩnh lặng.
Quyết định ra đi chỉ cần một bông tuyết rơi.
Vật lộn mãi mới trèo lên tường, nhắm mắt nhảy xuống, mũ che vướng cành cây.
Tuyết trên cành đổ ập xuống.
Tưởng mình sẽ ngã thảm hại.
Nhưng không, có người đỡ lấy ta.
Tuyết trắng phủ kín, mũ che vướng cành, dưới nắng mai ta thấy đôi mắt người ấy đen láy, sáng hơn cả minh châu.
Chàng phủi tuyết trên vai ta, rồi khẽ nghiêng người cười:
- Cuối cùng cũng đợi được nàng, Tiểu Mãn.
Ta nhận ra hắn, công tử phóng đãng họ Cố ở tây thành, Cố Cửu Khanh tiếng x/ấu chẳng kém ta.
Ta vô thức siết ch/ặt tay.
Nhưng tim đ/ập thình thịch.
Như có gì đó biến mất, lại như không.
Dường như ta hết buồn rầu, thuở bé quanh quẩn bên Vệ Chiêu nói thích, nhưng yêu chàng chỉ khiến ta khổ sở.
Vệ Chiêu dần chán gh/ét, mất đi kiên nhẫn, nghe ta ngây thơ tỏ tình, có khi lạnh lùng bảo:
- Yêu là vừa thấy đã vui mừng khôn xiết.
- Là vui khi họ vui, buồn khi họ sầu.
Chàng thẳng thừng:
- Tiểu Mãn, nàng chẳng hiểu yêu là gì.
Yêu Vệ Chiêu chỉ khiến ta đ/au lòng.
Nhưng giờ đây, hình như ta cũng gặp được người khiến lòng rộn ràng.
Ngơ ngác xoa ng/ực đang rộn rã, ta nghĩ có lẽ đây chính là 'tình yêu' Vệ Chiêu từng nói.
6
Tiếng động khi ta rơi xuống khá lớn.
Tiểu đồng thị nữ trong phủ ùa ra xem.
Cố Cửu Khanh tìm lại mũ che cho ta, đeo vào chỉ thấy mờ ảo.
Ta ngoan ngoãn theo sau chàng.
Vệ phu nhân đến muộn, mái tóc thường chỉn chu giờ hơi rối.
Bà không ngờ ta tỉnh sớm thế.
Nhìn bóng lưng ta, bà chợt hỏi:
- Tiểu Mãn, nàng đi đâu thế?
Ta nắm vạt áo Cố Cửu Khanh, ngước lên thấy chàng nhẹ nhàng nắm lại.
Đầu ngón tay ấm áp.
Lâu lắm rồi không ai dịu dàng với Tiểu Mãn thế này.
Ta vui vẻ đáp:
- Tiểu Mãn muốn đến Cố gia.
Cố Cửu Khanh nói nhà họ Cố có đom đóm tuyệt đẹp, trúc lâm phủ tuyết cũng kỳ quan.
Tiểu Mãn muốn cùng chàng đi xem.
Bà do dự hỏi:
- Vậy... bao giờ nàng về?
Ta im lặng giây lát, quay lưng không nhìn phu nhân.
- Không về nữa đâu.
Đây không phải nhà ta.
Song thân ta vì c/ứu Vệ đại nhân mà ch*t, từ đó Tiểu Mãn thành đứa mồ côi bị b/ắt n/ạt.
Bình luận
Bình luận Facebook