Tôi vội vàng thu lại nụ cười. Từ Niệm Trân thoải mái đáp:
"Hứa đại thiết kế thân chinh công tác, công ty chúng tôi đương nhiên phải cử người trọng lượng như tôi đi cùng."
Tôi hơi bất ngờ, người trầm mặc ấy lại có khiếu hài hước đến vậy. Bầu không khí căng thẳng bỗng trở nên thoải mái hẳn. Tôi có linh cảm chuyến công tác này sẽ suôn sẻ hơn tưởng tượng.
14
Điểm đến là thành phố nhỏ phát triển du lịch ở lân cận. Vừa đặt vali xuống khách sạn, trợ lý Từ Niệm Trân đã gọi điện mời dùng bữa tối. Vì còn việc phải xử lý, tôi từ chối và chọn ăn tại phòng.
Đến khuya, cơn đói cồn cào khiến tôi quyết định ra ngoài. Vừa mở cửa đã gặp Từ Niệm Trân bước tới. Phòng anh ở ngay đối diện.
"Đi ăn đêm không?" - Tôi lên tiếng trước.
Anh giơ túi đồ lên: "Vừa m/ua về, cùng chứ?"
Từ Niệm Trân như đọc được khẩu vị tôi. Dù mới quen, mọi món anh chọn đều hợp ý tôi. Nhìn đĩa thức ăn trống không, tôi nhăn mặt: "Cứ thế này vài bữa nữa, chắc tôi phát tướng mất."
Anh liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, nghiêm túc đáp: "Không b/éo. Có chút thịt mới khỏe."
Ánh mắt ấy khiến tim tôi lo/ạn nhịp, vội vàng quay đi. Đang cúi đầu, giọng anh vang lên: "Sáng mai rảnh không? Dẫn em đi dạo."
"Anh quen chỗ này lắm à?"
"Hồi nhỏ sống ở đây vài năm."
Vậy là tôi gật đầu đồng ý.
15
Thị trấn cổ yên bình với những ngõ hẻm rêu phong. Theo chân Từ Niệm Trân, tôi len lỏi qua các con phố nhỏ.
"Hóa ra mẹ anh là người ở đây. Nhà bà ngoại tới rồi, vào chào bà nhé?"
Tôi m/ua ít trái cây làm quà. Bà lão ngoài 70 vẫn còn minh mẫn, nheo mắt nhìn tôi rồi cười hiền:
"Tiểu Trân, cô gái này phúc tướng lắm, bà thích!"
Má tôi ửng đỏ. Định cải chính thì nghe giọng Từ Niệm Trân dịu dàng: "Cảm ơn bà."
Ra khỏi nhà, anh mới giải thích bà đang chống chọi với u/ng t/hư giai đoạn cuối. Việc giả làm người yêu chỉ để bà vui lòng.
Tôi phẩy tay cười: "Có sao đâu. Giúp bà toại nguyện, làm dâu giả một ngày cũng được."
"Vậy em đồng ý chứ?"
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: "Đồng ý gì cơ?"
16
Mọi chuyện diễn ra như trong mơ. Tôi chới với bước ra từ phòng hộ tịch, tay trong tay Từ Niệm Trân với tờ giấy kết hôn còn nóng hổi.
"Em về thu xếp đồ đạc, chiều anh qua đón."
"Đón ư?"
Ánh mắt anh nhuốm màu hài hước: "Đã kết hôn rồi, em định sống ly thân sao?"
Ý nghĩ sống chung khiến tôi ngượng ngùng. Từ Niệm Trân tế nhị đề nghị: "Không thì đợi thêm thời gian?"
Nhưng tôi lắc đầu: "Không cần, em tự đóng gói được. Nhớ địa chỉ nhà anh rồi."
Dù từ chối, anh vẫn xuất hiện đúng giờ, một tay xách hết đồ đạc. Căn phòng khách dành cho tôi được bài trí ấm cúng khác hẳn phong cách lạnh lùng của anh.
Mùi hương thơm phức dẫn tôi ra phòng khách. Bước vội quá, tôi suýt ngã. Một vòng tay vững chãi kịp thời đỡ lấy tôi.
"Cần trải thảm toàn bộ nhà mới được." - Giọng trêu đùa vang lên trên đỉnh đầu.
Tôi ngẩng mặt phản bác: "Ai bảo anh..." - Rồi ngây người trước đôi mắt sáng lung linh ấy.
Bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc tôi: "Đến giờ cơm rồi!"
17
"Toàn là anh nấu ư?" - Tôi tròn mắt trước mâm cơm ba món hấp dẫn.
Nụ cười anh rạng rỡ: "Đồ mang về từ khách sạn năm sao đối diện."
Nhưng động tác xới cơm, gắp thức ăn thuần thục khiến tôi nghi ngờ. Đặc biệt khi anh gắp chính x/á/c món tôi thích, tôi không khỏi thắc mắc:
"Sao anh biết em thích món này?"
"Lần trước thấy em gắp nhiều nhất." - Ánh mắt nâu nhạt lấp lánh.
Bữa cơm diễn ra tự nhiên như hai người đã quen nhau từ lâu lắm. Đột nhiên, giọng trầm ấm cất lên: "Ngày mai dẫn em đi chọn nội thất nhé?"
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười đang đọng trên môi anh. Ánh đèn vàng rọi xuống mái tóc đen mượt, in bóng hai người hòa làm một trên tường.
Trái tim đ/ập rộn ràng, tôi khẽ gật đầu.
Bình luận
Bình luận Facebook